Người đời bảo yêu là nhiều đau khổ
Em vẫn thương không luyến tiếc điều gì
Như dây leo bám trên thành vách cổ
Dốc cạn lòng dẫu không biết được chi.
Rồi sau cuối người đi không từ biệt
Em lặng yên cũng chẳng nói lời nào
Rót tủi hờn vào trong chiều mưa đổ
Mộng cho mình em ôm lấy được bao?
XEM THÊM CÁC BÀI VIẾT HAYTẠI ĐÂY