Tuổi chập chờn đôi mươi

 

Tuổi chập chờn đôi mươi

Tuổi chập chờn đôi mươi như nào em có biết?

Là khi đương nắng chợt mưa bay.

Một chút yêu thương lặng lẽ đêm ngày,

Một chút buồn vương làm nhoè mi mắt.

 

Tuổi chập chờn đôi mươi đong đầy cơn sóng biếc…

Cuộn xoáy hồn em bằng cơm-áo-gạo-tiền.

Loay hoay tìm chốn nương nhờ đêm lạnh rét,

Để lòng thương thầm bến đỗ chờ mong.

 

Tuổi chập chờn đôi mươi – những lời chưa nói hết…

Lời thương cha, xót mẹ đến vô ngần.

Trưởng thành nhưng mông lung và vô định,

Đôi cánh non chưa đủ sức vượt ngàn.

 

Tuổi chập chờn đôi mươi – mong ước còn dang dở…

Ngày chia tay, viết bao điều thành thơ.

Gửi gắm ước mơ, gửi cả ngàn hi vọng,

Chợt nhìn lại, xót đắng tự bên trong…

 

Tuổi chập chờn đôi mươi rồi cơ đấy ?

Mới hôm nao vừa nhảy, hát tung tăng,

“Mẹ ơi!  Con muốn mình mau mau lớn.”

Nhưng giờ con không thèm nữa mẹ ơi!

Con muốn mình bé nhỏ mãi vậy thôi,

Để được yêu, được thương chẳng dè dặt.

Để được thả hồn mình trong thinh lặng,

Hát cùng gió, nô đùa cùng mây…

 

Mẹ ơi ! Con muốn được về lại nơi này…

Khoảng trời ấm, yên bình của ngày ấy ?

Mẹ ơi ! Con hư lắm phải không vậy?

Làm sao đây, ba chữ “Nghĩa” – “Hiếu” – “Thành”?

 Nguyễn Thị Cẩm Thu 

 

Xem thêm: HỒI ỨC VỀ MẸ

 

 

 

 

 

Tags: #Sáng tác #sáng tác thơ #sáng tác thơ có nhuận #thơ hay #thơ hay cuộc sống #thơ hay gia đình #thơ hay sống giá trị

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *