10 giờ 30 phút đêm, Huyền rảo bước vội vã về bến xe bus. Đây là chuyến xe cuối cùng, nếu chậm chân thì có thể lỡ mất. Vẫn có vài người đang đứng đợi ở bến xe. Một chú trạc ngoài 40 tuổi mặc bộ quần áo công nhân. Chắc làm việc cho một công trường xây dựng gần đây. Một cô gái trông có dáng vẻ như sinh viên giống Huyền.
Trái ngược với mọi hôm, hôm nay xe chật kín người. Mọi người chen chân nhau đứng san sát. Va vào nhau, chạm vào nhau tạo ra những sợi dây liên kết kì lạ. Không có không gian để nhúc nhích. Có người im lặng nghe tiếng nhạc phát ra từ trong tai nghe của mình. Có người mắt nhắm nghiền tựa vào ghế xe. Huyền không thích nghe nhạc, cũng không có chỗ để dựa đầu. Vì thế chỉ có thể yên lặng bám chắc vào tay nắm. Bên ngoài dòng xe vẫn nối đuôi nhau không ngớt. Bác tài xế ấn còi xe liên tục. Chắc là cũng đang vỗi vã về bến để được về nhà chuẩn bị cho ngày làm việc hôm sau.
Ở quê thường chỉ 9 giờ tối là mọi nhà đều tắt đèn đi ngủ. Đến gần giữa đêm thế này không còn điện sáng chỉ có ánh trăng dịu dàng chiếu xuống.
Nhưng ở thành phố vẫn không thiếu người qua lại. Phố không ngủ. Liệu có ai cũng không kịp có những giấc ngủ của riêng mình. Những bóng điện cao áp cứ sáng mãi, dòng xe cứ nối đuôi nhau tưởng như không bao giờ dứt.
Khi còn là học sinh, ai cũng mong có thể trở thành sinh viên đại học. Khi còn ở quê, ai cũng ước được lên thành phố. Thành phố trong mắt Huyền cũng rực rỡ sắc màu như vậy. Nó là khao khát, là đích đến để Huyền cố gắng hết sức mình. Nhưng khi đặt chân đến đây Huyền nhận ra đại học mới chính là điểm bắt đầu của cuộc đua. Bạn phải cố gắng nhiều hơn nữa, dốc sức nhiều hơn nữa.
Huyền tự nhìn cái bóng đổ dài của mình trên mặt đường dưới ánh sáng vàng vọt. Nó xiêu vẹo, lung lay theo từng bước chân.
Phòng trọ hôm nay hoàn toàn yên lặng. Đến lúc này Huyền mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần. Mọi người đã về quê.
– Thảo nào hôm nay xe đông đến vậy. Mọi người lên Hồ Gươm chơi cuối tuần đây mà. – Huyền tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Lấy chiếc bánh mì từ trong cặp ra, mới thấy nó méo mó không còn hình dạng nữa rồi. Trên xe bị ép như vậy không bẹp cũng lạ. Huyền mở một ngăn, 2 ngăn, mở nốt ngăn thứ 3 và dốc cả chiếc cặp của mình ra để tìm điện thoại nhưng không thấy. Lục lại một lần nữa cũng không thấy gì. Huyền chắc chắn đã bỏ điện thoại vào túi trước khi đi về. Vậy nó chỉ có thể đã mất trên xe bus. Hôm nay xe đông người quá mà Huyền cũng không nghĩ ra để đề phòng. Bây giờ có thể trách ai được. Chỉ tại bản thân mình bất cẩn. Hi vọng mình bỏ quên điện thoại ở chỗ làm. Mặc dù biết là vô cùng mong manh nhưng đó là điều cuối cùng mà Huyền có thể bấu víu. Điện thoại đó mới dùng được hơn 2 năm. Từ ngày Huyền lên thành phố học. Bà ở nhà đã phải bán đi con bò để lo tiền cho cháu gái đi học và mua cho một chiếc điện thoại mới. Bán nó đi cũng chẳng được mấy giá trị. Giờ mất rồi phải nói làm sao với bà.
Huyền cứ ngồi vậy miên man nghĩ mãi. Chiếc bánh mì mới ăn được 1 miếng cũng đã nguội ngắt. Nhà bên vang đến âm thanh xóa đi sự yên lặng:
– Con đã hứa hôm nay dọn phòng mà. Sao vẫn bừa bộn thế này?
– Rồi tí nữa con làm mà.
– Quần áo bẩn của con mang lên giặt cho mẹ. Để thế này áo trắng của con mốc hết.
– Vâng. Đợi con một chút thôi. Con chơi nốt ván này thôi. Vẫn còn sớm mà.
– Con cứ liệu mà chơi 10 phút nữa mẹ lên kiểm tra phòng. Lúc đấy chưa xong mai mẹ cắt không dùng máy tính.
– Rồi mà mẹ cứ xuống đi. Con dọn bây giờ.
Cuộc trò chuyện kết thúc nhưng những âm thanh đó lại cứ vấn vít mãi trong đầu Huyền. Ở đâu đó mùi rau muống xào tỏi thơm phức ùa vào phòng. Đây là món Huyền thích nhất ở nhà. Nhất là bà lại nấu với tóp mỡ ăn vừa béo vừa ngậy. Rau muống nhà trồng lúc nào cũng xanh tươi, ăn giòn sần sật trong miệng.
Huyền ngồi ngẩn người mãi như vậy cho đến khi mùi rau xanh bay đi hết. Nhà bên cũng tắt đèn đi ngủ. Một giọt nước mắt yên lặng lăn xuống trong đêm tối.
XEM THÊMTRUYỆN NGẮNKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI