Đêm nay, mây vây phủ vòm trời, che luôn cả mặt trăng và rất nhiều ngôi sao sáng. Con bé đã dọn xong cơm tối lên bàn. Một dĩa rau muống xào, một chén mắm tỏi ớt dằm với một cái trứng gà luộc, một tô canh rau lang và hai cái chén, hai đôi đũa, cái nồi cơm thì được đặt ngồi chễm chệ giữa mâm. Con bé nhìn qua một lượt xem chừng ưng ý rồi vội lấy cái lồng bàn đậy lại. Nó im lặng lững thững bước ra trước hiên nhà, nó đi dạo vòng vòng quanh sân, vừa đi vừa nhìn lên trời.
Ánh sáng trăng yếu ớt do bị làn mây che kín phủ khắp mặt đất tạo thành một thứ ánh sáng mờ mờ ảo ảo. Đường vào nhà con bé không được bắt đèn đường vì ở trong hẻm nên đêm đêm người ta qua lại nhà nhau chơi, trò chuyện tán gẫu hay xem phim chung đều là nhờ ánh trăng. Hôm nào trời mưa thì mọi sinh hoạt chỉ còn trong phạm vi nội bộ ở nhà, lũ trẻ thôi không ầm ĩ khắp con đường, tiếng ễnh ương nhịp nhàng kêu vang rền cả xóm.
Con bé đột nhiên dừng lại đứng chăm chú nhìn ra ngoài ngõ, một chiếc xe cup cà tàng chạy từ từ vào sân, tiếng nổ bình bịch tắt dần khi cái xe dừng lại. Một người thanh niên áo quần xộc xệch bước xuống xe. Trên đầu anh không đội nón bảo hiểm mà chỉ là cái mũ vải rộng vành dính đầy bụi bẩn, đôi dép tông lào xanh da trời đã bị bạc màu ôm bàn chân to lớn của anh. Anh rút chìa khóa, quay người nhìn con bé cười rạng rỡ. Còn con bé thì hô to lên y như thể nó vừa bắt được một điều gì đó rất may mắn:
– Anh hai về rồi! A anh hai về rồi!
Anh nó quay ra phía cổng gài chốt lại rồi bước vào đẩy xe vô trong nhà. Nó hăm hở chạy ra phía sau yên đẩy phụ, anh hai nó không nói gì. Khi chiếc xe đã yên vị tại chỗ cần để, anh nó mới chỉ vào chiếc xe:
– Hôm nay đáng lý anh về sớm mà tại vì cái xe lủng bánh giữa đường phải mang đi vá.
Anh nó nói xong thì bước xuống nhà bếp, nó im lặng đi sau anh chẳng nói lời nào. Thấy cái lồng bàn đậy mâm cơm, anh chỉ tay ra hiệu con bé ăn cơm trước đi. Con bé nhìn anh cười:
– Anh hai tắm đi, rồi mình ăn cơm một lần cho vui! Em vào buồng học bài xíu đã.
Anh nó không nói gì chỉ lủi thủi ra sau hè.
Tầm hai chục phút sau anh nó đứng bên ngoài buồng nó:
– Ra ăn nè út!
Con bé dạ một tiếng rõ to rồi chạy ào ra bàn ăn. Anh nó đã ở đó bới cho nó một chén cơm đầy trước rồi. Con bé chưa vội cầm chén lên, nó nhìn anh nó ăn rồi thủ thỉ:
– Anh hai… Chủ nhật này anh cho em đi biển với mấy đứa bạn nghen!
Nó khẽ nhe răng mỉm cười, anh hai nó quay sang nhìn nó:
– Có cô giáo chủ nhiệm đi nữa không út? Lớp đi đông không?
– Dạ không anh! Chừng cỡ mười mấy đứa, tụi em ra đường lớn bắt xe buýt tới biển tham quan thôi anh!
Anh hai nó đang ăn thì để chén cơm xuống lại bàn:
– Không có người lớn đi cùng mấy đứa không được đâu. Út không được đi!
Vẫn cái giọng trầm ấm nhẹ nhàng không chút cáu gắt của anh hai. Nhưng con bé cứng đầu vẫn cứ muốn đi cho bằng được:
– Em lớn rồi mà, sao anh cứ quản em hoài vậy? Em sẽ đi, nhất định phải đi được.
Con bé bắt đầu lớn tiếng lên, nó quyết đòi bằng được sự cho phép của anh hai:
– Anh nói không được nghe!
Anh hai nó đưa đôi đũa tính gắp cái trứng vào chén nó. Chưa kịp thì nó đã đứng dậy chạy ào vô buồng rồi. Con bé trèo lên giường bưng mặt khóc, ngoài bàn ăn, anh hai nó hôm nay chỉ ăn một chén nhỏ đã dọn mâm khỏi bàn rồi. Anh hai nó lẵng lặng đem chén bát ra sau hè ngồi rửa, còn nó thì cứ khóc hoài. Đầu nó vẽ lên đủ mọi suy nghĩ! Lần đầu tiên trên đời anh hai từ chối nó, mà nó có đòi gì cao sang đâu, nó lớn rồi chứ có phải còn con nít mà sợ chết đuối.

Từ nhỏ tới giờ nó nghe lời anh răm rắp, chẳng phải vì sợ mà là vì thương, nó thương anh hai vất vả nuôi nó. Một mình anh hai quán xuyến hết mọi việc trong nhà. Mẹ con bé mất năm nó 4 tuổi, cha cũng bỏ nhà theo vợ bé sau đó, chỉ có anh hai năm đó học lớp 9 đã phải bỏ thi chuyển cấp để đi làm nuôi nó. Nó nhớ lại những năm tháng đó, là cả một vùng trời ký ức.
Anh hai nó xin làm đủ việc trên đời, nào phụ quán, nào chà nền nhà, nào quét chợ. Nó cứ lẽo đẽo theo anh đến chỗ làm rồi tìm một góc nào ngồi xuống. Mấy người chủ thấy nó cũng thương nên không ai nói gì, có lúc họ cho nó vài viên kẹo, nó ăn một ít để dành chừa anh hai. Rồi sau vụ gặt lúa, khi cánh đồng còn trơ những gốc rạ và sót lại những hạt lúa dưới mặt đất, anh hai xin chủ ruộng cho đi mót. Ai cũng thương hai anh em nên đều đồng ý. Bởi, cha nó ngày trước làm thợ mộc, mẹ thì làm thợ may, gia sản chỉ được mỗi cái nhà đang ở, làm gì có sào ruộng nào để làm ăn.
Con bé khóc mệt rồi cũng thôi, tự dưng nó bắt đầu nhớ đến những ngày ra đồng cùng anh. Anh hai nó với cái quần thể dục cũ kỹ, cái áo khoác sọc ca rô của ba để lại, đội cái nón lá ngồi lượm từng hạt lúa rơi vãi trên cánh đồng cho vào thúng nhỏ. Còn nó, con bé đen thui, tóc cháy nắng bết đầy khuôn mặt, mặc một bộ đồ bộ, cũng đội một cái nón lá nhưng quá cỡ khuôn mặt. Nó cứ đi rồi ngồi xuống phụ anh, nhưng nó nhanh chán nên ra gốc cây ngoài đường đi ngồi ở đó.
Có những hôm trưa nắng chang chang anh hai vẫn ngồi lủi hủi lượm, nắng miền trung nóng hanh tao như thiêu như đốt đến nổi đất cũng nức nẻ khô cằn, một hạt mồ hôi rơi thoáng chốc đã bốc hơi mất hút. Con bé dưới gốc cây mát rượi ngồi nhìn anh hai, có hôm nó ngủ trên bờ cỏ. Hết buổi sáng cũng được hơn lưng thúng, anh nó đội trên đầu một tay vòng lên giữ, tay kia cuối xuống lay nó dậy dẫn nó về nhà y như những người mẹ đi buôn ở chợ dẫn con theo.
Con bé ngồi nhớ lại chuyện hồi nãy, nó thấy mình dường như đã rất quá quắt với anh hai. Dạo này nó hay mượn bạn bè mấy cuốn sách về tuổi trẻ, về những chuyến đi trải nghiệm đầu đời nên nó cũng muốn thử cảm giác đó, muôn được vác balô xa nhà như người ta. Nhưng con bé quên mất, hoàn cảnh nhà nó hiện tại khác người ta về mọi mặt.
Rồi con bé bắt đầu thấy đói, bụng nó cồn cào vì lúc nãy chưa ăn. Nó khẽ vén tấm màn che treo trước buồng nó nhìn ra ngoài, anh hai ngồi trên phản hai chân duỗi xuống, hai tay đan vào nhau nhìn xa xăm lên trần nhà. Đó là cái phản được đóng bằng gỗ từ lúc mẹ còn sống. Thường ngày anh hai vẫn ngủ trên đó, phía bên kia chỗ bàn ăn, cái nồi cơm điện đã được cắm điện để hâm nóng từ lúc nào. Con bé đứa mắt nhìn dáo dác xung quanh bất ngờ bắt gặp anh nó nhìn lại nó, nó hành động rất nhanh, khẽ bước ào ra nhà tắm như thể nó muốn anh nó biết rằng nó vén màn là để ra nhà tắm.
Con bé đứng khá lâu trong phòng tắm, nó rửa lại mặt mũi rồi đi lên nhà như không có chuyện gì. Con bé tính vô phòng trở lại:
– Út ăn cơm tối đi không khuya đói…
Anh hai lên tiếng nói nhẹ nhàng với nó giống như hồi nhỏ mỗi lần nó dỗi, anh lại dỗ dành. Con bé đưa ánh mắt dè dặt nhìn anh hai. Còn anh hai của nó, sau khi nói xong thì vội đi ra ngoài sân liền, chắc sợ nó ngại không ăn được.
Con bé mở nắp nồi cơm điện, gần nữa nồi cơm nóng hổi. Nó nhìn vô cái gạc-măng-rê thấy nữa dĩa rau xào trong đó, nó với tay mở cửa định lấy thì nó thấy luôn cả chén nước mắm với cái trứng còn y nguyên. Anh hai không ăn, để dành chừa cho nó!
Con bé lấy hết đặt lên bàn, do nó đang đói nên thấy rất ngon miệng, nhưng nó cũng hay khựng lại mỗi khi nhìn vô chén mắm. Anh hai lúc nào cũng nhường nó, cũng lo, cũng chăm chút nó đủ điều. Ngày nó vào lớp 6, trường cấp hai nó yêu cầu may áo dài, anh nó đưa nó qua nhà cô Linh hàng xóm cạnh bên nhờ dẫn nó đi lựa vải may đồ, mua dùm cho nó mấy vật dụng con gái cần.
Cô Linh không có con gái cũng thương nó như con nên với những thay đổi đầu đời của nó, nó không có gì làm bỡ ngỡ. Ngoài khoảng tiền tiêu vặt của nó, cứ lâu lâu anh hai lại gửi tiền cho cô Linh nhờ mua thêm những thứ nó cần. Nhà nó chỉ có một cái buồng nhỏ che bởi tấm màn, cuộc sống riêng tư nó gói gọn trong đó. Anh hai nó cũng tôn trọng góc nhỏ của nó nên có muốn gọi nó cũng đứng bên ngoài gọi vào.
Con bé ăn xong bưng chén bát ra sau hè ngồi rửa, nó biết mình có lỗi nhưng trước giờ nó chưa bao giờ xin lỗi anh hai. Nó thấy ngại, cái tính sĩ diện hảo của nó nổi lên. Con bé rửa xong úp chén bát vào rổ rồi vô phòng tắt đèn nhưng chưa ngủ. Nó cứ đưa mắt nhìn lên mái nhà, ánh sáng chỗ đèn bàn ăn hắt vô phòng nó tạo thành những khoảng lờ mờ không rõ rệt. Nó thiếp đi khi nào không hay, đến tầm khoảng 11h đêm nó tỉnh dậy thấy đèn vẫn sáng. Con bé giật mình ngồi dậy vén màng chạy ra nhìn đồng hồ, chỗ tấm phản của anh hai vẫn chưa được giăng mùng. Nó hốt hoảng chạy ào ra sân, la toáng lên:
– Anh hai ơi! Anh hai ơi!
Con bé kêu lên không ngừng, trong đầu nó nghĩ không biết anh đi đâu rồi. Nó sợ anh hai nó đi mất! Với một đứa trẻ 14 tuổi sống ở thành thị có lẽ đã biết được rất nhiều. Nhưng với nó, một con bé sống ở thôn quê quanh năm chỉ biết nương tựa anh hai, thì việc không tìm thấy anh hai là điều làm nó sợ hãi và hốt hoảng nhất. Con bé cứ đứng ngoài sân la lên thất thanh như vậy, được cỡ năm sáu tiếng gọi thì nó nghe giọng cô Linh đứng sát bờ giậu vọng qua:
– Út ơi, út ơi! Anh hai con bên này nè!
Nó mừng lơn, hấp tấp chạy ra ngõ để qua nhà cô Linh. Cô cười tươi kéo tay nó ra sau hè. Nhà cô Linh đang đào thêm một cái giếng mới vì giếng cũ cạn rồi. Cả nhà cô chú cũng chẳng có đất đai nên suốt ngày đi làm thuê, tối về mới đào giếng. Con bé nhìn thấy anh Nam con cô ngồi ở kế bên miệng giếng lấm lem quay từng xô đất lên mặt giếng, dưới đáy giếng là chú Hà chồng cô với anh hai nó. Cô Linh không cho nó tới gần, dẫn nó vô nhà cho nó mấy cái bánh đậu xanh. Cô kể nó nghe lúc tối anh hai nó qua nhà nhờ cô dắt nó đi mua thêm mấy thứ đồ nào nó đang cần thiết. Anh hai nó qua thì thấy chú Hà đang đào giếng nên sẵn phụ luôn.
Cỡ chừng nữa tiếng sau, nó nghe tiếng chú Hà cảm ơn anh nó ở sau hè. Nó với cô Linh lật đật đi ra, con bé đứng nhìn từ trên xuống dưới của anh nó toàn đất không là đất. Chú Hà nhìn thấy nó thì cười khì khì:
– Cô út cũng qua đây, chắc sợ anh hai bị bắt cóc mất ha!
Anh nó nhìn nó cười nhẹ nhàng, nó khẽ bặm môi nheo mắt nhìn về hướng giếng:
– Thôi rửa tay, rửa chân nhanh rồi vô uống chén trà!
Cô Linh tay cầm bình trà từ lúc nào đã lên tiếng, nhưng anh hai nó rửa vội xong thì xin phép về liền:
– Dạ cũng khuya rồi, để khi khác con qua nghe cô!
– Ừ, đúng rồi về tắm rửa đi, mai còn đi làm nữa…Cô chú cảm ơn con nhiều nghe!
Chú Hà đang cầm cái cuốc, cái xẻng cất vào nhà bếp nói trở ra. Tiếp sau đó là vài lời cảm ơn, vài câu chào hỏi của đôi bên, rồi thì anh hai với nó lững thững đi bộ ra ngõ để về nhà.

Trời về khuya đã chẳng còn sao, vắng vẻ không một bóng người vì dân quê bảy tám giờ đã ngủ. Mặt đất sáng lên như trên trời cao có ai rọi đèn pha xuống nhưng thực ra là do ánh trăng vằng vặc. Anh hai nó đi trước, nó đi sau, tự dưng nó thấy anh hai nó đưa tay ra đấm vài cái sau vai, “Chắc là anh hai mỏi vai lắm!” Nó nghĩ thầm trong bụng mà chẳng nói ra. Con bé biết mấy hôm nay anh hai nó mỏi mệt biết chừng nào. Sống ở thôn quê không có cha mẹ làm hậu thuẫn, không có đất đai để làm ăn, bà con thì ở xa quá, nên anh nó chỉ biết đi làm thuê cho người ta. Cả tháng nay, anh hai nó nhận bốc vác gạo ra bến tàu, từ sáng tới chiều rã cả hai vai.
Đi đến đầu ngõ vô nhà nó, anh hai tính mở ngõ vào:
– Mình đi thêm đoạn nữa được không anh hai, một đoạn ngắn nữa thôi…
Con bé cuối cùng cũng chịu nói chuyện, nó bẽn lẽn phụng phịu mặt năn nỉ anh nó. Anh nó không nói gì, lẵng lặng bước tiếp. Nó chạy lên đi song song với anh hai, nó đưa tay níu lấy tay anh hai nó:
– Anh hai, cho em xin lỗi nhiều nghe…
Con bé lí nhí mở miệng, còn anh hai nó, quay đầu nhìn nó ân cần cười nhẹ:
– Để hết tháng này anh hai chở út đi biển ha!
Con bé nghe xong nước mắt nó tự nhiên cứ chực trào, nó thấy nghẹn lòng, thấy đau đáu. Anh hai nó đã hy sinh thời trai trẻ để lo cho cô em gái như nó được bằng bạn, bằng bè. Dù vất vả, cực nhọc thế nào cũng chưa từng lên tiếng thở than hay cáu gắt với nó lời nào. Bao nhiêu người để ý, anh hai cũng đành ngơ, chỉ vì chưa lo xong cho nó ăn học đàng hoàng. Con bé nhớ tới lời cô Linh lúc nãy:” Thương anh hai nghe út! Anh hai hy sinh cho con nhiều lắm đó…” Con bé tự thấy trách mình kinh khủng, nó cứ vừa đi vừa dằn vặt.
Rồi bất chợt tiếng anh nó vang lên trong màn đêm êm dịu cắt ngang dòng suy nghĩ của nó:
– Về thôi út! Khuya rồi út ơi!
Giọng anh hai vỗ về nó. Sương đã xuống, thấp thoáng bóng dáng hai anh em lững thững dắt nhau về nhà. Tiếng gà gáy vang lên, báo hiệu sắp một ngày mới bắt đầu!
XEM THÊM TRUYỆN NGẮN KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC TẠI ĐÂY