Có những người đi qua đời ta, khiến ta đi đến nơi ta cần, cho ta những cảm giác ta muốn, bên ta những lúc bấp bênh. Nhưng cũng chỉ là theo thời điểm, qua thời điểm ấy ta lại chạy theo những hào nhoáng xa xỉ hơn, bỏ quên những ngày tháng cũ.
Nhật ký, ngày…tháng…năm….
“Thành phố không đèn đỏ, tháng 12 lạnh lẽo và buồn. Trên tòa nhà cao của khu chung cư anh đứng tựa xa xăm trông ra màng sương phủ mờ ngoài cửa sổ, ẩn hiện lên những ánh đèn nhấp nhoáng. Mờ quá, không thấy rõ được, nhưng mắt anh đã nhòe. Lại nhớ em rồi em ạ.
Bóng đêm hôm nay đậm màu hơn trước, căn phòng này từ lâu cũng chẳng còn hơi ấm. Khung cửa sổ vẫn hướng về phía mặt hồ chợ đêm nơi khung cảnh mà em vẫn thường ngắm. Em từng nói rằng em thích cùng anh đứng trong không gian tĩnh lặng để nhìn ra cuộc sống nhộn nhịp bên ngoài, thích cùng anh trò chuyện về những thứ giản đơn trên cuộc đời. Em hay đùa nếu như chúng ta nhìn vào mắt nhau lâu thật lâu thì sẽ khóc. Anh chẳng tin và cũng chẳng ngờ rằng đó chính là lần cuối cùng chúng ta nhìn sâu vào nhau, nhìn về một hướng. Anh nhớ vòng tròn lớn ngoài quảng trường, chúng ta mỗi người đứng về một phía, nhìn nhau thật lâu đến khi vầng mắt em đỏ hoe anh mới chạy vội đến để ôm em vào lòng. Chúng ta cùng trông lên khung cửa sổ trên tòa cao đang phản chiếu hai thân ảnh ấm áp đang quấn lấy nhau. Người ta nói rằng nếu có một ngày nhìn vào nhau mà tim không còn gõ nhịp, hay nước mắt chẳng muốn chảy nữa thì tình yêu đã không còn. Anh không muốn đánh mất sự bản lĩnh để rơi nước mắt trước em mỗi khi chúng ta nhìn vào nhau nhưng đến giờ có lẽ anh vẫn luôn là người rơi nước mắt trước nhỉ….”
Bầu trời tháng 12 năm 2015. Trời bắt đầu ngả sắc đậm, năm này đông tới sớm, từ tháng 9 đã bắt đầu cảm thấy lạnh hết cả người. Tôi rảo bước nhẹ trên con đường quen thuộc đến trường học, vẻ mặt vẫn đang còn ngờ nghệch vì dư âm của giấc ngủ đêm.
“Hôm nay trời xanh nhỉ nhưng sao lạnh thế” – Tôi nghĩ.
Người ta thường mang màu nắng, sắc trời, sự bảng lảng của vài đám mây để mở đầu cho một câu chuyện. Câu chuyện của tôi được mở ra bằng một ngày gió. Ngày lạnh, có gió, có em….
Ngày 9 tháng 12 năm 2015 là ngày tôi tốt nghiệp đại học, chính thức trở thành cựu sinh viên. Tôi hoàn thành xuất sắc ngành học mà mình theo đuổi trong 4 năm và ra trường với tấm bằng xuất sắc. Tương lai có vẻ dang rộng nhưng tôi lại hoang mang vô độ, tôi không biết mình cần làm gì? Mình phải kiếm việc như thế nào? Công việc sắp tới sẽ ra sao? Tôi bắt đầu lên mạng, vào diễn đàn “Sách và những người bạn” để có thể chia sẻ một chút tâm tư rối bời của mình.
Sách đối với tôi như người hùng vậy, nó cứu tôi mọi lúc, tôi có thể tìm đến nó bất kỳ lúc nào, tôi có tham gia vào một câu lạc bộ dành cho những người yêu sách. Tại đây tôi được họ giời thiệu cho một trang diễn đàn. Từ đó, diễn đàn sách đã trở thành một người bạn tâm tình bậc nhất của tôi, tôi chia sẻ mọi điều. Ngày tôi tốt nghiệp, tôi viết rằng “Ra trường với tấm bằng xuất sắc và bắt đầu gia nhập hội cơm, áo, gạo, tiền”. Được vài phút đã có hàng đống bình luận hồi đáp cho bài viết của tôi. Và rồi em đã đến, tôi nhớ như in em đã bình luận rằng.
“Bằng của anh là xuất sắc thì chắc cơm, áo, gạo, tiền chẳng khó khăn mấy đâu, hãy xuất sắc như tấm bằng của anh vậy:))))))”
Tôi đáp lại.
“Bằng nào cũng vậy, anh chơi vơi với nhiều lựa chọn, chẳng biết mình thích gì”
“Thế anh vào Sài Gòn đi, Sài Gòn là miền đất hứa anh có thể tìm kiếm đủ mọi điều, rồi anh sẽ tìm được điều mình thật sự yêu thích”
“Anh chẳng có ai ở Sài Gòn, vào đó xoay xở thế nào đây?”
“Anh cần bản lĩnh, Sài Gòn hả? có em”.

Ngày ấy, tôi chẳng biết em là ai, nick name của em trên diễn đàn chỉ vỏn vẹn một chữ “Hà”. Đó là thông tin duy nhất tôi biết, ngoài ra hình dáng, dung mạo, tuổi tác, mọi thông tin đều mịt mờ. Tôi chẳng có gì, nhưng có vẻ tôi đã rất tin, tin lời em, tin vào miền đất hứa mà em nói, tin Sài Gòn. Niềm tin có lúc đến nhanh không tưởng, người ta hay bảo có kẻ dại mới dễ tin vào những lời nói chớp nhoáng nhưng niềm tin đôi khi giống như một ngọn nến vậy. Ngọn nến luôn cần tỏa sáng để soi rọi lên trên bóng tối, khỏa lấp mọi sợ hãi, mọi băn khoăn. Đôi khi chỉ cần tin thôi thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng và nhẹ nhàng hơn.
Tôi mất một tuần để gom góp đồ đạc, mua vé xe, tìm thông tin phòng trọ. Tôi rời Đà Lạt để đến với miền đất hứa chật chội. Ngày vào Sài Gòn tôi đăng lên diễn đàn một dòng trạng thái.
“Bắt đầu hành trình dừng đèn đỏ tại Sài Gòn, không biết có công việc gì không phải đi lại nhiều không nhỉ?”.
Em trở lại nhanh lắm, nhanh như cách em dẫn dắt tôi tin em vậy. Em bảo rằng.
“Thành phố quá trời đèn đỏ vẫn đang chờ anh đây. 09xxxxxxxx, nhớ liên lạc với em nha, em sẽ dẫn anh đi ngắm đèn đỏ”
Vào Sài Gòn được hai tuần, tôi gặp em. Em là sinh viên năm cuối sắp sửa tốt nghiệp. Em không nằm ngoài tưởng tượng của tôi. Vẻ ngoài em hoạt náo, năng động, em nhỏ nhắn, cao chỉ tới vai tôi. Ngày gặp nhau tôi và em chẳng có sự ngại ngùng nào, em nói chuyện với tôi như một người bạn thân thiết, hỏi tôi đủ mọi điều về học hành, cuộc sống. Tôi và em tỉ tê đủ chuyện trên đời, tôi kể em nghe về sự im lặng của thành phố sương mù. Về những ngày tháng thơ ấu cùng với đám bạn thi đạp xe lên những con dốc cao, về những con đường tĩnh mịch, những đồi thông xanh ngút và về những con đường không đèn đỏ.
Em nói:
“Đèn đỏ đôi khi làm người ta mệt mỏi lắm, đèn đỏ làm kẹt xe, làm em mệt vã người. Nhưng có những lúc em vẫn thấy đèn đỏ kỳ diệu lắm. Nó là ánh sáng bắt mình phải dừng lại, khiến mình chờ đợi, những lúc ấy có khi em thấy đời thảnh thơi, em có vài giây để nghỉ ngơi, để suy nghĩ. Đôi khi cũng cần sống chậm lại anh ạ!”
Tôi và em kết thúc buổi hẹn đầu tiên bằng những câu chuyện như vậy. Những ngày sau đó tôi và em gặp nhau nhiều hơn, đi chơi nhiều hơn, em kể tôi nghe nhiều hơn về mình, về Sài Gòn, về cuộc nhộn nhịp của miền đất hứa này. Em chở tôi đi trên những con đường ngập sáng, cùng nhau đi qua những cây đèn đỏ. Tôi yêu đèn đỏ nơi này, giống như em nói. Sài Gòn tấp nập làm mọi thứ diễn ra vội vã, đèn đỏ như điểm nghỉ ngơi cho những kẻ yêu thích sự yên bình như tôi và em.
Tôi bắt đầu kiếm việc làm, tôi được nhận làm kỹ thuật cho một công ty truyền thông và sự kiện. Tôi dần lao vào cuộc sống bận bịu, hối hả, những giây phút thảnh thơi ít dần, tôi lại bị áp lực đè nặng. Ngày em tốt nghiệp, tôi đã suýt quên mất, khi tôi đến, sân trường đại học đã vãn người. Tôi trông thấy em ngồi ở gốc cây bàng, hai tay ôm bằng tốt nghiệp, mắt trông về phía xa xăm nơi cổng trường. Tôi tiến tới, buông ra hàng trăm lời xin lỗi.
“Em thích anh, anh đừng xin lỗi em nhiều, em cũng muốn anh đến muộn một chút cho thưa người, như vậy em sẽ dễ mở lời hơn” – Em cười và nói với tôi như vậy.
Em tỏ tình với tôi vào ngày tốt nghiệp, tôi và em chính thức quen nhau vào ngày em ra trường. Mối tình của chúng tôi đã bắt đầu như vậy.
Yêu nhau được 3 tháng, tôi sắp xếp công việc cùng em đi lên Đà Lạt, tại đây chúng tôi có cho nhau thật nhiều kỷ niệm. Em thích Đà Lạt, thích không khí se lạnh, thích những buổi sáng trong lành tại nơi này. Điều đó khiến cho em vui vẻ cả ngày. Chúng tôi ở lại trên chung cư nhà tôi, tôi và em an nhiên quấn lấy nhau, trao cho nhiều lần đầu. Những ngày này làm tôi nhớ mãi. Em dạy cho tôi biết nhiều điều. Tôi thấu được cái ấm áp phút chốc của Đà Lạt mỗi khi được em ôm. Tôi thấu được vị đắng nóng của cà phê mỗi lần cùng em trò chuyện. Tôi thấu được vị mặn của nước mắt mỗi khi nhìn vào mắt em. Có lẽ Đà Lạt hấp dẫn người ta cũng vì sự tĩnh mịch và lãng mạn, nó vẫn luôn là nơi ghé qua của những người đang yêu. Đà Lạt, lạnh để ấm.

Sau đó, tôi và em trở lại Sài Gòn. Guồng quay hối quả của nhịp sống và công việc lại ùa tới. Em bắt đầu đi làm, tôi về lại những tháng ngày bận rộn. Một ngày em nói với tôi rằng:
“Hôm nay em lại bị xếp mắng, có lẽ em yếu thật anh ạ. Em nghĩ mình cần nỗ lực thật nhiều. Nhưng sao càng cố gắng, em lại càng thấy u tối. Mọi thứ không như em cần, em mệt quá”
Tôi nhìn vào mắt em. Em khóc. Tôi lại dỗ dành.
“Thời thế bây giờ, chẳng việc gì là dễ dàng hết. Anh và em cùng nhau cố gắng nhé”
Nhưng rồi, ngày nối ngày, tháng nối tháng. Em không chịu nổi nữa, em nghỉ việc. Hôm ấy em nhắn tin với tôi.
“Em nghỉ việc rồi, có lẽ em không phù hợp với nơi ấy.”
“Không sao cả, cuộc đời cho ta lựa chọn và thử thách nhiều. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé” – Tôi đáp lại.
Những ngày sau đó, em trở nên trầm tư. Em không còn hoạt náo, pha trò cùng tôi như lúc trước. Có lẽ thời gian và thử thách luôn khiến cho người ta chững chạc hơn, âu lo và suy nghĩ nhiều hơn. Trưởng thành phải chăng cũng đồng nghĩa với sự chia ly.
Ít lâu sau em và tôi chia tay. Cả tôi và em chẳng ai cố gắng. Tôi bận công việc, em bị áp lực chi phối. Những ngày đi làm về, trời đã tối mịt, tôi chẳng nhắn tin chúc em ngủ ngon như trước, chẳng chia sẻ cùng em nhiều điều. Em không buồn giận dỗi, không buồn trách móc, cũng chẳng than vãn. Em lao đao kiếm việc, em bỏ qua nhiều điều. Có lẽ mối quan tâm hàng đầu của em lúc này cũng chính là cơm, áo, gạo, tiền.
Mối tình của chúng tôi kết thúc. Tôi còn yêu em nhiều lắm, tôi nhớ em hằng ngày, tôi viết nhiều về em trên những trang nhật ký, nghĩ về em trong lúc dừng đèn đỏ, nhưng tôi vẫn không đủ bản lĩnh để tiếp tục yêu em. Tôi sợ, sợ rằng mình lại tiếp tục vô tâm, tiếp tục khiến em âu sầu. Có lẽ sự kết thúc này là cách tốt nhất để giải thoát cho cả hai. Tôi và em, chúng ta cần thêm thời gian để lớn.
Tình yêu, đôi khi không cần một cái kết đẹp. Chúng tôi đã kết thúc lững lờ. Nhưng tình yêu của chúng tôi đã thật đẹp. Tình yêu của chúng tôi vẫn hằng ngày diện diện trên những cây đèn đỏ. Tình yêu của chúng tôi vẫn luôn lưu dấu trên những con đường Sài Gòn mà hai đứa đi qua. Tình yêu của chúng tôi còn được khắc ghi tại Đà Lạt. Tôi và em yêu nhau vào cái tuổi lưng chừng, cái tuổi khiên người ta dễ mắc sai lầm nhưng lại khiến người ta nhớ nhất. Tôi cùng em gặp nhau, yêu nhau, hứa với nhau, cho nhau kỷ niệm rồi lại xa nhau.
Có những người đi qua đời ta, khiến ta đi đến nơi ta cần, cho ta những cảm giác ta muốn, bên ta những lúc bấp bênh. Nhưng cũng chỉ là theo thời điểm, qua thời điểm ấy ta lại chạy theo những hào nhoáng xa xỉ hơn, bỏ quên những ngày tháng cũ. Dần dần, ngày ấy cũng chỉ còn là ký ức, người ấy cũng chỉ còn là kỷ niệm. Chúng ta cần chia ly, cần đau đớn để có thể đủ lớn, đủ mạnh mẽ để có thể giữ lấy những điều quý giá trong cuộc đời.
Hạ Lam
XEM THÊM CÁC TRUYỆN NGẮN KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY
Hay