• Shop
  • My Account
    • Cart
    • Checkout
  • Mời cộng tác
Sống giá trị
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
Sống giá trị
No Result
View All Result
Home Sáng tác

Truyện ngắn: Như nắng mùa đông

Foull by Foull
Tháng Chín 25, 2019
in Sáng tác, Truyện
0 0
0
41
Truyện ngắn: Như nắng mùa đông

Sáu giờ tối, tôi đi bộ từ trường ra bến xe bus. Vừa tới nơi thì trời bỗng đổ mưa đột ngột. Tạm thở phào khi vừa kịp đứng trú dưới mái hiên bến xe, nhưng rồi tôi lại ngớ người ra ngay sau đó. Tôi không mang ô. Và từ bến xe về nhà cũng khá xa, tôi chắc chắn sẽ bị ướt. Nhưng đâu còn sự chọn lựa nào khác, tôi bèn phải đợi một chuyến xe nữa.

Trong lúc chờ xe đến, vì không có việc gì làm nên tôi ngồi nghịch bản đồ. Còn hơn năm kilomet nữa… Lúc này, mũi giày của tôi đã bắt đầu trở nên ướt vì bị nước mưa hắt vào. Giờ thì tôi cũng hiểu được phần nào tâm trạng của những người ghét cay ghét đắng trời mưa. Thời tiết đúng thật là khó đoán!
Tôi nhìn dòng xe cộ lướt đi rất nhanh trước mặt, lặng im ngửi mùi thanh dịu của những hạt mưa rào. Đúng lúc ấy thì một cô gái đột nhiên xuất hiện. Cô ấy che một chiếc ô màu xanh lá khá bắt mắt, tiến lại gần băng ghế. Tôi tự động dịch vào để cô ấy có chỗ ngồi. Cô gái gấp ô lại, quay sang hỏi tôi:

– Mưa như thế này thì nên nghe bài gì nhỉ?

Tôi không chắc là cô ấy hỏi mình, dù rằng ở bến xe bây giờ chỉ có đúng hai người thôi, nhưng vẫn đáp:

– Rthym of the rain…

Cô gái bật cười, lôi từ trong cặp ra một chiếc máy MP3 cùng với dây tai nghe màu đỏ rồi hỏi tiếp:

– Nghe cùng không?

Tôi lắc đầu từ chối.

– Tớ tên Vỹ Anh.

– Tớ tên Hoàng.

– Ồ, chúng ta đi giày giống nhau kìa.

Vỹ Anh reo lên khe khẽ. Tôi cũng cúi xuống nhìn giày của cô ấy như một phản xạ tự nhiên, giật mình. Một đôi Converses màu đen cổ cao, y hệt như đôi mà tôi đang đi. Không phải là trùng hợp chứ…?

Truyện ngắn tình yêu - sống giá trị
Tôi nhìn dòng xe cộ lướt đi rất nhanh trước mặt, lặng im ngửi mùi thanh dịu của những hạt mưa rào. Ảnh: Internet

***

Kể từ đó trở đi, tôi và Vỹ Anh trở thành bạn của nhau trên chuyến xe bus số 12. Vỹ Anh học khác trường tôi. Cô ấy hơn tôi một tuổi, tóc ngắn và có một đôi mắt đẹp. Vỹ Anh luôn bắt tôi gọi mình bằng “chị”.

– Đó là điều vô lý. Chúng ta chỉ sinh cách nhau có hai tháng thôi mà.

Vỹ Anh không đáp lời, chỉ mím môi rồi dúi đầu tôi xuống, đưa tay vò tóc tôi khiến chúng rối tung lên. Tôi nhăn trán giữ tay cô ấy lại. Cả hai chui vào một quán cà phê nhỏ, ngồi lì trong đó đọc sách. Tuy chúng tôi không rõ giờ giấc tan học của đối phương, nhưng sẽ luôn có mặt khi người kia cần. Chúng tôi đi cùng một loại giày, ngồi chung một băng ghế và nghe đi nghe lại cùng một bản nhạc.

Không ai hỏi xin số điện thoại hay Facebook của đối phương để liên lạc vì giữa cả hai dường như đã có một giao ước ngầm. Đôi khi chờ đợi cũng là một điều thú vị. Tôi biết trường học của Vỹ Anh vì đã liếc trộm phù hiệu lúc cô ấy ngủ gật trên xe. Tôi nghĩ nhiều về Vỹ Anh, về nơi mà cô ấy sẽ đến khi rời khỏi bến xe. Tôi nghĩ về cô ấy mỗi ngày.

Những lúc ở cạnh tôi, Vỹ Anh nói nhiều như thể ở lớp học đã bị ai đó dán băng dính vào miệng và bây giờ mới có cơ hội xả. Hôm nay cũng vậy, Vỹ Anh kể với tôi về nỗi bực dọc đối với môn bóng rổ.

– Nó làm xương cốt chị mỏi nhừ.

– Tại Vỹ Anh lười vận động đấy.

Thường thì cô ấy chẳng bao giờ cãi lại tôi mà chỉ mếu máo tỏ vẻ phật ý. Thường thì sau mỗi lần trêu trọc cô ấy, tôi lại âm thầm mua một ít cao dán rồi lén lút nhét vào cặp Vỹ Anh.
Hay như lúc cô ấy than vãn về việc thèm Cookie Matcha mà chẳng ai mua cả, tôi lại tự nguyện lặn lội tìm mua cho Vỹ Anh.

Nhận bánh, cô ấy cười tươi rói, không quên xoa đầu tôi kèm lời khen ngợi:

– Cám ơn em trai nhé!

Tôi cũng cười, nhưng trong lòng lại chẳng cảm thấy vui. Lẽ nào Vỹ Anh chỉ coi tôi như là em trai của cô ấy?

Tôi ngồi im lặng nhìn Vỹ Anh ăn bánh. Mọi thứ thuộc về cô ấy đều đẹp, trừ đôi mắt là vẫn mang nét buồn. Hơn một nghìn lần, tôi ước mình có thể biến nó trở thành một đôi mắt biết cười.

– Vỹ Anh muốn làm gì nhất?

– Chị á? Chị thích đến một cây cầu vắng vẻ …

Tôi ngắt lời ngay lập tức, trêu chọc:

– Để nhảy xuống chắc?

Vỹ Anh chun mũi lại.

– Vớ vẩn. Ý chị là muốn đến đó cùng người mình thích. Trên một cây cầu lộng gió, vắng người. Nghe lãng mạn nhỉ? Nhưng bây giờ thì kiếm ở đâu ra một cây cầu như thế cơ chứ…

Tôi im lặng một lúc lâu. Thấy tôi không trả lời nữa, Vỹ Anh quay lại với công cuộc xử lí những chiếc bánh. Vụn bánh dính trên khóe miệng cô ấy. Tôi lấy khăn giấy lau giúp, tay đột nhiên dừng lại ở trên môi Vỹ Anh thật lâu, có lẽ vì bị thu hút bởi độ ấm và sự mềm mại. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, cảm tưởng như có một dòng điện chạy dọc sống lưng, tôi đột ngột rút tay lại. Vỹ Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu mà tôi thì lại chẳng biết phải giải thích ra sao.

Tối hôm đó, tôi dành phần nhiều thời gian ra để nghĩ về Vỹ Anh. Giữa những bộn bề suy nghĩ, tôi nghe nhạc. Vài bản tình ca buồn của những năm 90.

Có phải là tôi đã thích Vỹ Anh rồi hay không?

Chắc là thật rồi, vì tim tôi đâu biết nói dối. Chỉ là tôi lo sợ những việc chưa làm có thể sẽ thất bại. Những nỗi lo sợ mơ hồ, khiến tình cảm cứ mãi chôn chân ở đó.
Tôi cố dỗ mình vào giấc ngủ dù muôn phần khó khăn. Giữa bộn bề những điều không chắc chắn, tôi biết mình thích Vỹ Anh.

truyện ngắn tình yêu tuổi học trò sống giá trị
Thích một người là điều rất khó nói. Càng không thể lí giải nổi những việc làm kì lạ chỉ để khiến đối phương được vui vẻ. Ảnh: Internet

***

Dạo này tôi bắt đầu đi làm thêm ở một cửa hàng nhỏ bán đĩa nhạc và phim, chủ yếu vì muốn tích cóp đủ tiền để mua một chiếc máy ảnh. Tôi muốn ghi lại nụ cười của Vỹ Anh. Để hàng ngày mỗi khi mở mắt thức dậy, gương mặt của cô ấy sẽ là thứ đầu tiên tôi thấy được.

Thích một người là điều rất khó nói. Càng không thể lí giải nổi những việc làm kì lạ chỉ để khiến đối phương được vui vẻ. Tôi cũng vậy, chỉ muốn làm những việc khiến Vỹ Anh cười. Nhưng cũng bởi công việc làm thêm của tôi khá bận rộn nên chúng tôi thỉnh thoảng mới gặp nhau. Có lần tôi còn chỉ kịp chạy qua quán quen, dặn anh chủ quán nói lại với Vỹ Anh rằng tôi không đến được nên đừng đợi. Từ hôm đó đến nay cũng đã được một tuần rồi. Chẳng biết Vỹ Anh thế nào, bản thân tôi cũng cảm thấy áy náy, nhưng lại không có thời gian để gặp.

Những buổi tối nằm một mình trên giường, tôi lại lôi ảnh của Vỹ Anh ra ngắm. Trong máy tôi có cả một tá ảnh của cô ấy. Khi là do tôi chụp trộm, khi là do Vỹ Anh tự chụp. Vì tóc Vỹ Anh ngắn nên thường hay xõa ra. Tôi vẫn thường đưa tay nghịch những lọn tóc xoăn mỗi khi cô ấy ngủ gật. Những sợi tóc thơm mùi thảo mộc khiến tôi không muốn rời tay, chưa kể còn có tác dụng ru ngủ rất tốt.

Không ít lần tôi ngủ gật khi đang nghịch tóc cô ấy. Lúc tỉnh giấc thì đã thấy Vỹ Anh dậy rồi, đang chăm chú đọc sách. Tôi cũng không rõ là cô ấy có đang đọc sách thật không nữa, đôi lần còn ngốc nghếch cầm ngược sách. Kì lạ là tất cả những điều đó lại khiến tôi mỉm cười khi nghĩ về cô ấy. Cả cái cách cô ấy vụng về bắt tôi gọi bằng chị.

Những ngày giữa tuần, cửa hàng trở nên đông đúc hơn bao giờ hết. Tôi và An phải thay phiên nhau suốt ngày mới kịp vì quán chỉ có hai đứa là nhân viên. An bằng tuổi tôi, làm thêm ở đây cũng khá lâu rồi. Chúng tôi nhận lương theo tuần và thỉnh thoảng An lại khao tôi đi ăn chân gà nướng. Cô ấy bảo đi làm thêm cho biết thôi chứ chẳng có mục đích lớn lao gì cả.

Đôi lần, giữa những buổi tụ tập cà phê với nhau, tôi lại nhắc đến Vỹ Anh với An. Dần dần, cô ấy trở thành nơi để tôi tin tưởng mà tâm sự. An hứa sẽ tìm giúp tôi một cây cầu vắng người và nhiều gió. Nhưng rốt cuộc, sau mấy tuần lao vào tìm kiếm trong vô vọng, chúng tôi cũng chẳng thể tìm được cây cầu đó. Vào cái lúc mà tôi tưởng chừng như đã quên bẵng cái ý tưởng tìm cầu đó đi thì vào một buổi chiều mưa lớn, An nhắn tin cho tôi.

” Tớ không tìm được cầu nhưng bù lại, tớ tìm được một bãi cỏ vắng người và rộng mênh mông luôn nhé! Cậu thử hỏi chị ấy xem có được không?”

Tôi gấp gáp nhắn tin trả lời An rồi mang theo ô ra khỏi nhà. Tôi định đến bến xe bus với hy vọng sẽ thấy Vỹ Anh ở đó. Nhưng rồi hy vọng ấy cũng bị dập tắt khi ở bến xe lúc này toàn là những gương mặt xa lạ. Tuy vậy, tôi vẫn cố đợi nửa tiếng ở đó. Tới lúc trời tối hẳn đi thì tạt qua quán cà phê. Chủ quán nói gần đây không thấy Vỹ Anh ghé quán nữa. Tôi đành tay trắng ra về, thất thểu với cái suy nghĩ cô ấy đang ở đâu, trong lòng lại cồn cào như lửa đốt. Cũng may mà tôi vẫn còn nhớ được cái địa chỉ nơi mà Vỹ Anh theo học. Ngày mai tôi sẽ đi tìm cô ấy. Để lý giải, hoặc thanh minh,… hoặc ít nhất cũng phải đưa được cô ấy tới nơi mà An đã tìm.

Xem thêm:

  • Truyện ngắn: Tinh cầu cô đơn giữa ngân hà
truyện ngắn tình yêu sống giá trị
Nghe như có chút nắng hạ đang dần tan ra trong lồng ngực, dù rằng lúc này đang là mùa Đông, và thời tiết hôm nay thì lạnh lẽo lắm. Ảnh: Internet

***

Tôi không nắm rõ thời gian Vỹ Anh tan trường. Chỉ biết cô ấy thường xuất hiện lúc năm giờ nên thời gian có thể chẳng xê dịch là bao. Tôi chỉ đoán mò vậy thôi, nhưng vẫn leo lên chuyến xe mà Vỹ Anh hay đi. Tự nhỏ Trái Đất này hình tròn, chỉ cần có niềm tin là sẽ được gặp nhau thôi. Nhưng thường thì mỗi khi tôi gieo hy vọng quá lớn vào một thứ gì đó, thực tế lại hoàn toàn trái ngược.

Tôi đã đứng đợi rất lâu trước cổng trường của cô ấy, nhưng khi tiếng trống vang lên và dòng người ùa ra đông đúc, bóng dáng quen thuộc kia vẫn không xuất hiện. Dù đã phần nào đoán trước được nhưng tôi không thể ngăn việc bản thân cảm thấy trống trải vô cùng. Thì ra từ trước đến giờ, tôi chẳng biết gì về Vỹ Anh cả. Vậy mà tôi cứ nghĩ rằng mình hiểu rõ cô ấy lắm. Thời tiết cũng có vẻ không ủng hộ tôi.

Mặc dù từ sáng đến giờ đã quấn hẳn hai vòng khăn to sụ và mặc mấy chiếc áo khá dày, tôi vẫn cảm nhận được cơ thể mình đang run lên cầm cập vì lạnh. Hơi lạnh vờn quanh chóp mũi khiến tôi thở ra khói và hai bàn tay trở nên đỏ ửng. Tôi quay đầu bỏ về, ngày mai sẽ lại bắt đầu công cuộc tìm kiếm. Nhưng đúng lúc ấy thì có ai đó kéo tay tôi lại. Đến khi tôi nhận ra, chắc chắn, rằng tôi không quen bạn gái này, thì bạn ấy cất tiếng hỏi:

– Cậu là bạn Vỹ Anh à?

Tai tôi lúc đó chẳng còn nghe lọt từ nào khác ngoài hai chữ “Vỹ Anh”. Vậy là bạn ấy quen Vỹ Anh ư? Đầu tôi loạn lên, hết lắc rồi lại gật.

– Vỹ Anh có nói là nếu như thấy cậu đến tìm thì đưa hộ cô ấy tờ giấy này. Tớ là bạn cùng lớp của Vỹ Anh.

– Làm sao bạn biết là mình?

– Thì ngày nào cô ấy chẳng vẽ cậu. Vỹ Anh vẽ đẹp lắm, chỉ cần nhìn qua là nhận ra ngay. Cô ấy còn bảo tóc cậu có màu nâu, đi Converses, cao gầy và hay mặc Hoodies mà.

Tôi cầm lấy tờ giấy, chào bạn của Vỹ Anh rồi chạy vụt đi. Trong lòng bỗng xuất hiện cảm giác lâng lâng. Vỹ Anh vẽ tôi mỗi ngày sao. Lại còn để ý đến việc tôi hay mặc gì nữa. Như vậy là cô ấy cũng có quan tâm tôi đấy chứ. Tôi vừa cười trong lúc đọc nội dung tờ giấy. Hóa ra đó là địa chỉ nhà Vỹ Anh. Tôi chạy như bay trên vỉa hè để ra trạm xe bus gần nhất, chạy muốn hụt hơi.

Nhưng có lẽ tôi không cần phải chạy nữa, vì Vỹ Anh đã ở đây rồi. Trông thấy tôi, Vỹ Anh cất tiếng gọi:

– Hoàng đi đâu thế?

– Đi tìm chị! Sao không đi học?

– À, tại chị bất cẩn nên té cầu thang. Bị bong gân, phải bó bột hơn hai tuần. Chị vẫn đi học bình thường ấy chứ, nhưng hôm nay phải ra viện tháo bột nên…

Không để Vỹ Anh nói hết câu, tôi nắm lấy tay cô ấy. Chúng tôi cùng lên xe bus, ngồi chung một băng ghế như mọi khi. Vỹ Anh không hỏi tôi điều gì, chỉ lặng lẽ ăn đống bánh cá cô ấy vừa mua.

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngập. Tôi đành phớt lờ đi cái cảm giác hụt hẫng đang dâng lên trong lòng, nằm xuống bãi cỏ êm mượt. Cảm nhận rõ mùi thanh dịu của cỏ và đất, đồng thời, là sức nặng dịu dàng đang đặt lên ngực mình. Vỹ Anh nằm lên người tôi, sau một hồi im lặng, cuối cùng cũng cất tiếng cười khúc khích.

– Được chứ!

Nghe như có chút nắng hạ đang dần tan ra trong lồng ngực, dù rằng lúc này đang là mùa Đông, và thời tiết hôm nay thì lạnh lẽo lắm. Chỉ là, ngay lúc này, tôi đang ở bên cạnh Vỹ Anh.

Foull

XEM THÊMTRUYỆN NGẮNKHÁC

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI

Tags: cộng tác truyện ngắnsống giá trịtruyện ngắn haytruyện ngắn tình yêutruyện ngắn tuổi học trò
Previous Post

Tản văn: Cầu vồng sau cơn mưa

Next Post

"Làng Bún" của tôi

Next Post
“Làng Bún” của tôi

"Làng Bún" của tôi

Please login to join discussion
No Result
View All Result

Bài viết mới

  • Cù lao không chỉ là địa điểm, bạn có biết thêm 4 nghĩa này?
  • 9 kỹ năng sinh viên cần có để không lao đao sau đại dịch
  • 7 Kỹ Năng Cần Thiết Trong Thế Giới Cạnh Tranh
  • (không có tiêu đề)
  • (không có tiêu đề)

Phản hồi gần đây

  • Quang Vũ trong Yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu?
  • Nguyễn Thị Hồng Diễm trong Review phim: Cuộc đời của Pi – Bộ phim nên xem khi chán nản, tuyệt vọng…
  • dinhphuong888 trong Tiền Bạc và Hạnh Phúc
  • songgiatri QTV trong Hướng dẫn thành viên đăng bài và tính nhuận trên website Sống Giá Trị
  • songgiatri QTV trong LÀM THẾ NÀO ĐỂ HỒI PHỤC MỘT CỘNG ĐỒNG GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT?

Lưu trữ

  • Tháng Tư 2022
  • Tháng Ba 2022
  • Tháng Mười Một 2021
  • Tháng Mười 2021
  • Tháng Chín 2021
  • Tháng Bảy 2021
  • Tháng Sáu 2021
  • Tháng Ba 2021
  • Tháng Một 2021
  • Tháng Năm 2020
  • Tháng Tư 2020
  • Tháng Ba 2020
  • Tháng Hai 2020
  • Tháng Một 2020
  • Tháng Mười Hai 2019
  • Tháng Mười Một 2019
  • Tháng Mười 2019
  • Tháng Chín 2019
  • Tháng Tám 2019
  • Tháng Bảy 2019
  • Tháng Sáu 2019

Chuyên mục

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

Meta

  • Đăng ký
  • Đăng nhập
  • RSS bài viết
  • RSS bình luận
  • WordPress.org

Sống Giá Trị

Sống Giá Trị là thương hiệu được bảo hộ bởi VietHope
songgiatri.info@gmail.com

Sitemap

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

FACEBOOK

Sống Giá Trị

WEBSITE LIÊN KẾT

Hội Ma Ngoáy
  • About
  • Advertise
  • Privacy & Policy
  • Mời cộng tác

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
  • Đăng Nhập

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

Login to your account below

Forgotten Password? Sign Up

Fill the forms bellow to register

All fields are required. Log In

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In