• Shop
  • My Account
    • Cart
    • Checkout
  • Mời cộng tác
Sống giá trị
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
Sống giá trị
No Result
View All Result
Home Sáng tác

Truyện ngắn: Hai đường song song

Foull by Foull
Tháng Tám 27, 2019
in Sáng tác, Truyện
0 0
0
8
Truyện ngắn: Hai đường song song

Đan luôn ngồi ở chiếc bàn cuối lớp, ngay cái góc nằm cạnh thùng rác. Chỗ ngồi gần như tách biệt với cả lớp, vì cô ấy không muốn ai chú ý đến mình. Tay phải Đan có sáu ngón, một ngón nữa chìa ra ngoài, cong gập lại.

Tôi ngồi ở bàn thứ nhất, ngay sát cửa ra vào. Chỗ ngồi luôn là tâm điểm của mọi ánh nhìn thường xuyên đi ngang qua lớp. Tôi hay chú ý đến những thứ đặc biệt, vì đó như là một thói quen. Thế nên việc tôi chú ý đến Đan cũng chẳng có gì là lạ. Từng có một thời, lớp tôi rộ lên cái trò trêu chọc đầy ác ý, chúng nó gọi Đan là “Quái vật sáu ngón”. Tôi nằm ngoài vùng chiến tuyến, không tham gia, không bàn tán hay bình luận. Bởi vì tôi và Đan luôn đi cùng một tuyến xe buýt, nên đôi lần, tôi bắt gặp Đan khóc. Cô bạn đưa bàn tay sáu ngón ấy lên, quệt vội những giọt những mắt đang lăn dài. Tôi biết chứ, tôi biết Đan cảm thấy rất buồn vì những trò đùa ấy, nhưng lại chẳng thể giúp được.

Tôi không phải kiểu người thích đem mình vào những chuyện rắc rối. Nhất là khi, tôi đang giữ danh hiệu dành cho Nam sinh khối 11 và sắp tham gia thi hùng biện. Không phải khoe khoang nhưng trong ngôi trường này, ai cũng biết đến tôi. Vóc dáng cao ráo, cộng thêm cái tính lăng xăng nên hoạt động ở trường lớp nào tôi cũng có mặt cả. Đa phần là tham gia lấy thành tích cho lớp, lâu dần rồi người ta cũng quen mặt tôi.

Lại nói về Đan, nếu trừ đi khiếm khuyết trên cơ thể thì cô ấy khá xinh. Đan không dùng son, không thích chụp ảnh, sống khép kín, học giỏi và thích đọc sách. Đó là những gì tôi biết về cô ấy. Chúng tôi hay đứng ở bến xe buýt, đi chung một tuyến xe. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp Đan đang tìm sách trong thư viện. Và thỉnh thoảng, tôi cũng giúp Đan lấy những cuốn sách ở trên cao – nơi mà cô ấy không với tới.

– Cám ơn!

– Không có gì.

Đó chính xác là những gì mà chúng tôi đã nói với nhau, không quá hai câu. Tôi không có ý định nói chuyện nhiều hơn với Đan, và Đan có lẽ cũng vậy. Chúng tôi cứ như hai đường thẳng tồn tại song song, và không bao giờ giao nhau.

***

Tôi thở hắt ra ngay khi vừa yên vị trên chiếc xe quen thuộc, đầu hơi ngả ra sau. Tóc tai và quần áo vẫn còn ẩm vì cơn mưa ban nãy. Bên cạnh, ghế vẫn còn trống. Tôi mở chai nước lọc mang theo từ nhà, tu ừng ực.

Đúng lúc này thì Đan lên xe, cô ấy ngơ ngác nhìn xung quanh như thể đang tìm kiếm chỗ ngồi, ánh mắt thoáng thất vọng. Tôi bỗng giơ tay lên vẫy Đan lại gần theo phản xạ. Đan nhìn thấy tôi. Một sự lưỡng lự diễn ra trong hai giây, như thể phân tích xem gương mặt kia có phải là một trong những kẻ hay bắt nạt mình hay không. Rồi cô ấy cũng từ tốn tiến về chiếc ghế trống. Và ngồi xuống, cẩn trọng, đầy thăm dò.

– Cám ơn! – Rất lâu sau đó, Đan bỗng nhiên lên tiếng.

– Vì điều gì?

– Vì … chỗ ngồi.

– Là do cậu may mắn thôi, vì người ngồi ở ghế này hôm nay đã không xuất hiện.

Tôi tựa đầu lên ghế, vươn tay kéo rèm để che đi khung cảnh ngoài cửa kính. Trời mưa luôn khiến cho tôi khó chịu. Sự ẩm ướt, dư vị ngai ngái và cả những dự cảm không lành. Tôi ngắm nghiền mắt, nhét headphone vào tai, chẳng còn chú ý gì đến những thứ xung quanh nữa. Vài bản nhạc Rock xóc óc cũng không quá tệ cho một ngày mưa ảm đạm như thế này.

Như mọi ngày thì có lẽ tôi sẽ đắm chìm trong playlist của riêng mình, nhưng hôm nay thì khác, vì Đan đang ngồi bên cạnh. Đây là lần duy nhất tôi ngồi cạnh Đan, cảm giác vừa không thoải mái lại vừa thấy thú vị. Hai trạng thái tương phản, chứng tỏ người bên cạnh phải là một người đặc biệt. Tôi lặng lẽ quan sát Đan một lúc, thấy cô ấy chăm chăm nhìn về phía trước mà không quay sang đây, trong lòng dấy lên cảm giác thích thú. Lâu rồi tôi mới cảm thấy như vậy khi ở cạnh một người nào đó. Tôi gỡ một bên headphone xuống, đưa cho Đan cùng lời nhắc nhở:

– Nó không thích hợp với cậu cho lắm, nên tớ sẽ vặn nhỏ âm lượng xuống.

Đan nhìn tôi ngạc nhiên. Có lẽ cô ấy đang suy nghĩ, rằng điều gì khiến một kẻ không hề nói chuyện trong suốt mấy năm học cùng giờ lại đề nghị nghe nhạc chung. Là tôi, tôi cũng sẽ ngạc nhiên lắm. Nhiều khi tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại làm như thế, nhưng việc chia sẻ điều mình thích với người khác cũng không phải là việc xấu xa gì.

Đan cầm lấy một bên tai nghe, thận trọng như lúc ngồi xuống bên cạnh tôi vậy. Dáng vẻ lúng túng bất an đó làm tôi thấy buồn cười, và tội nghiệp nữa.

– Cám ơn cậu – Đan khẽ thì thầm.

Tôi gật đầu thay cho câu trả lời, rồi quay đầu ra phía cửa sổ, miệng bất giác cong lên tạo thành một nụ cười hiếm hoi trong ngày.

truyện ngắn tình yêu tuổi học trò
Tôi không có ý định nói chuyện nhiều hơn với Đan, và Đan có lẽ cũng vậy. Chúng tôi cứ như hai đường thẳng tồn tại song song, và không bao giờ giao nhau. Ảnh: Internet

 

***

Hôm nay lớp tôi có giờ lao động thay cho tiết thể dục. Mỗi tổ phải cử một người đi lấy dụng cụ từ nhà kho. Mà đống dụng cụ ấy vừa nặng, vừa lỉnh kỉnh nên mới nghe thông báo mặt đứa nào đứa nấy đã nhăn tít lại. Nhưng dù có khó chịu đến mấy thì chúng tôi cũng phải làm. Cả lớp có bốn tổ, đa số tổ nào cũng cử thằng con trai cao to nên nghiễm nhiên tôi phải đi. Tính tôi làm gì vốn cũng phải thật nhanh gọn, nên tôi chạy đi lấy dụng cụ trước, vì lấy sau thể nào cũng thiếu vài thứ. Trên đường quay trở về lớp học, tôi bắt gặp mấy thằng con trai khác đang xúm lại trêu chọc Đan:

– Sáu ngón hôm nay cũng đi lấy dụng cụ à?

– Đi bằng tay có phải nhanh hơn không? Nhiều ngón thế cơ mà.

Những lời châm chọc cứ vang lên không ngừng, kèm theo tiếng cười khả ố của những kẻ thích hùa xung quanh. Tôi bỗng thấy khó chịu thay cho Đan. Những mạch máu dưới da đột nhiên nóng lên thấy rõ.

– Chúng mày xúm vào bắt nạt một đứa con gái như thế mà không biết nhục à? – Tôi nói to, gần như gào lên.

Không khí xung quanh trở nên im bặt bởi tiếng quát tháo của tôi. Dù lúc đó tôi có hơi ngứa ngáy về những ánh nhìn của mọi người xung quanh, nhưng vẫn cố làm tốt vai trò của một cán bộ lớp mẫu mực. Tôi bảo Đan quay lại lớp, còn dụng cụ của cô ấy lát tôi sẽ lấy giúp. Đan nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe rồi chạy vọt sang dãy nhà A, cho dù lớp học của chúng tôi nằm ở dãy B.

Đám đông giải tán, tôi cũng quay lại làm nốt công việc của mình trong nỗi thắc mắc khó hiểu về Đan.

Tiết học tiếp theo, Đan vắng mặt. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đan bỏ tiết, có lẽ cô ấy đang lang thang trên canteen hoặc thư viện. Nhưng tiết học sau, và sau nữa, Đan cũng không quay lại lớp, cô ấy ra về mà bỏ quên cặp sách. Bất đắc dĩ, tôi phải mang cặp về nhà cho Đan. Thật ra tôi chưa đến nhà Đan bao giờ, nhưng vẫn đánh liều đi theo địa chỉ được cung cấp từ giáo viên và… Google Maps. Vẫn là chuyến xe mà tôi hay đi ấy, nhưng phải bắt thêm một chuyến nữa. Cuối cùng, tôi cuốc bộ vào khu đô thị với những tòa chung cư và nhà cao tầng, hoàn toàn cách biệt với dáng vẻ cổ kính ngoài kia. Tôi biết việc Đan là con nhà có điều kiện nhưng chưa bao giờ tưởng tượng đến việc cô ấy sống ở một nơi như thế này. Ừ, là con nhà có điều kiện, nhưng đi về bằng xe buýt và ăn mặc cũng rất giản dị.

Đứng trước nhà Đan, tôi tranh thủ nuốt một ngụm không khí và đưa tay vuốt lại cổ áo rồi mới bấm chuông cửa. Cánh cổng màu xám được mở ngay sau đó bởi một người phụ nữ mà tôi đoán là người giúp việc.

– Chào bác. Cháu là bạn cùng lớp với Đan, Đan có nhà không ạ?

– Đan có ở nhà, cháu lên chơi với nó.

Bên trong nhà Đan thực sự rất rộng, nhưng cách sắp xếp đồ đạc mang lại cảm giác trống trải. Phòng Đan ở tầng ba. Tôi hồi hộp bước qua mấy bậc thang lát đá, khẽ gõ cửa mấy tiếng nhưng không thấy động tĩnh gì. Tôi kiên nhẫn gõ thêm vài cái nữa. Giọng Đan nói vọng ra ngoài:

– Ai đó?

– Là tớ.

Không thấy Đan trả lời nữa, tôi cố áp sát tai vào cánh cửa để không bỏ lỡ bất kì âm thanh nào. Một tiếng “bịch” vang lên, như tiếng vật nặng rơi từ trên cao xuống. Đan xuất hiện ở cửa ngay sau đó, nhìn tôi ngạc nhiên:

– Sao cậu lại đến đây?

– Đan bỏ quên cặp ở lớp này.

Đan đón lấy chiếc cặp trong tay tôi, những đầu ngón tay run nhẹ.

– Cậu không định mời tớ vào phòng à?

Xem thêm:

  • Truyện ngắn: Có những con đường chỉ bước một lần
  • Truyện ngắn: Chàng trai của ngày hôm qua

***

Tớ là một đứa không biết điều khiển cảm xúc của mình, đặc biệt là khi đứng trước người mình thích. Ảnh: Internet

Từ sau lần nói chuyện đó, tôi mới biết thì ra Đan đang để dành tiền để phẫu thật cắt bỏ ngón tay cái đi. Đan nói người nhà của mình đã có ý định ấy từ trước nhưng khi đó Đan còn chưa sẵn sàng.

– Chỉ cần cắt nó đi, tớ sẽ không bị gọi là quái vật sáu ngón nữa. Tớ sẽ nghỉ học để phẫu thuật, rồi sang Mĩ định cư.

– Tại sao?

– Ở đây… mọi người không chấp nhận tớ. Vả lại bố mẹ tớ đã quyết định rồi, họ muốn tớ sống ở một môi trường tốt hơn.

Cuộc nói chuyện đó cứ ám ảnh tôi mãi. Đến khi cái ý nghĩ Đan sẽ rời khỏi đây trong khi tôi chưa kịp làm gì cho cô ấy cứ liên tục giày vò tâm trí, tôi đã đem câu chuyện đó hét vào mặt từng đứa một. Những kẻ đã bắt nạt cô ấy trong mấy năm học qua, đem khiếm khuyết cơ thể đó ra để tạo thành trò tiêu khiển của riêng chúng.

– Biết sao tao lại làm thế không? Vì nếu không nói ra, tao sẽ căm ghét bản thân mình vô cùng, thấy nó là một thứ thật kinh khủng. Tao đã không làm gì khi thấy Đan bị chúng mày xúm vào trêu chọc ư? Tao im lặng khi thấy cô ấy khóc ư? Nếu tao không nói ra, chúng mày vẫn nghĩ đó là một trò đùa hài hước, và rồi lại tiếp diễn nó. Với Đan, với những người khác, chúng mày thực sự nghĩ đó là trò chơi à?

Cả lớp im bặt, và sững sờ. Có lẽ trong mắt chúng nó, tôi luôn là một người có tính cách ôn hòa. Không ai ngờ rằng có một ngày tôi lại trở nên giận dữ đến thế, vì Đan.

Một tuần sau đó, Đan vẫn không đến lớp. Tôi có đến nhà Đan vài lần, nhưng cánh cổng màu xám lúc nào cũng trong tình trạng khóa trái.

Cả lớp đột nhiên gửi đến nhà Đan một nghìn con hạc giấy gấp tay, tôi cười và trêu rằng đó là trò ấu trĩ. Nhưng trong thâm tâm lại luôn mong muốn rằng giá mà Đan nhìn thấy cảnh mọi người cần mẫn gấp hạc mỗi ngày, để gửi tặng cô ấy.

Nhưng Đan không quay lại thêm một lần nào nữa. Bẵng đi một, hai tháng, gmail chung của cả lớp nhận được một bức thư rất dài, từ Đan. Cô ấy kể về ca phẫu thuật ngón tay, về việc đã nhận được hạc giấy và cám ơn mọi người rất nhiều. Đan cũng gửi cả email cho tôi nữa, nhưng dĩ nhiên, không dài bằng mail chung.

“Tớ đã suy nghĩ rất nhiều về việc viết những dòng này và gửi nó đi, tới cậu. Tớ đã không kịp nói lời cám ơn, vì những lần cậu giúp đỡ tớ. Tớ là một đứa không biết điều khiển cảm xúc của mình, đặc biệt là khi đứng trước người mình thích.

Nhưng tớ nhận ra là tớ thích cậu. Kể từ lần đầu tiên cậu lấy giúp tớ cuốn sách trong thư viện ấy. Tớ cũng biết, chúng ta là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, nên đã không dám nói ra điều mà mình nghĩ. Cậu đọc rồi thì quên đi nhé, tớ chỉ muốn nói vậy thôi.

…

Cám ơn cậu vì đã luôn giúp đỡ tớ.

Thụy Đan.”

Tôi tắt laptop, khẽ vươn tay mở toang cửa sổ. Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp.

***

“Tớ đọc hết mail của cậu rồi.

Và tớ nhận ra, tớ cũng bắt đầu thích cậu thì phải, mà không, từ lần chúng ta ngồi chung ghế trên xe buýt và nghe cùng một bản nhạc ấy. Tớ nhìn cậu ngủ gật, đầu lắc lư và tì cả vào cửa kính nhưng vẫn không có đủ can đảm cho cậu mượn bờ vai để tựa vào.

Khi nào gặp được cậu, tớ muốn mình có thể nói trực tiếp điều quan trọng ấy. Là trực tiếp, không phải qua mail.

Rằng tớ cũng thích cậu, và chúng ta chẳng phải hai đường thẳng song song như cậu vẫn nghĩ.”

Foull

XEM THÊM TRUYỆN NGẮN KHÁCTẠI ĐÂY

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI

Tags: truyện ngắn tình yêu
Previous Post

Review phim: Học viện quân sự liệt hỏa

Next Post

Thơ: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Next Post
Thơ: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Thơ: Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

Please login to join discussion
No Result
View All Result

Bài viết mới

  • Cù lao không chỉ là địa điểm, bạn có biết thêm 4 nghĩa này?
  • 9 kỹ năng sinh viên cần có để không lao đao sau đại dịch
  • 7 Kỹ Năng Cần Thiết Trong Thế Giới Cạnh Tranh
  • (không có tiêu đề)
  • (không có tiêu đề)

Phản hồi gần đây

  • Quang Vũ trong Yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu?
  • Nguyễn Thị Hồng Diễm trong Review phim: Cuộc đời của Pi – Bộ phim nên xem khi chán nản, tuyệt vọng…
  • dinhphuong888 trong Tiền Bạc và Hạnh Phúc
  • songgiatri QTV trong Hướng dẫn thành viên đăng bài và tính nhuận trên website Sống Giá Trị
  • songgiatri QTV trong LÀM THẾ NÀO ĐỂ HỒI PHỤC MỘT CỘNG ĐỒNG GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT?

Lưu trữ

  • Tháng Tư 2022
  • Tháng Ba 2022
  • Tháng Mười Một 2021
  • Tháng Mười 2021
  • Tháng Chín 2021
  • Tháng Bảy 2021
  • Tháng Sáu 2021
  • Tháng Ba 2021
  • Tháng Một 2021
  • Tháng Năm 2020
  • Tháng Tư 2020
  • Tháng Ba 2020
  • Tháng Hai 2020
  • Tháng Một 2020
  • Tháng Mười Hai 2019
  • Tháng Mười Một 2019
  • Tháng Mười 2019
  • Tháng Chín 2019
  • Tháng Tám 2019
  • Tháng Bảy 2019
  • Tháng Sáu 2019

Chuyên mục

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

Meta

  • Đăng ký
  • Đăng nhập
  • RSS bài viết
  • RSS bình luận
  • WordPress.org

Sống Giá Trị

Sống Giá Trị là thương hiệu được bảo hộ bởi VietHope
songgiatri.info@gmail.com

Sitemap

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

FACEBOOK

Sống Giá Trị

WEBSITE LIÊN KẾT

Hội Ma Ngoáy
  • About
  • Advertise
  • Privacy & Policy
  • Mời cộng tác

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
  • Đăng Nhập

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

Login to your account below

Forgotten Password? Sign Up

Fill the forms bellow to register

All fields are required. Log In

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In