• Shop
  • My Account
    • Cart
    • Checkout
  • Mời cộng tác
Sống giá trị
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
Sống giá trị
No Result
View All Result
Home Sáng tác

Truyện ngắn: Chiếc áo mưa đỏ

Foull by Foull
Tháng Chín 6, 2019
in Sáng tác, Truyện
0 0
0
18
Truyện ngắn: Chiếc áo mưa đỏ

Mấy ngày hôm nay Giày Đen không ghé quán nữa. Vị trí quen thuộc gần cửa sổ mà tôi vẫn hay len lén trông ra bỗng trở nên trống vắng lạ thường, cho dù có khách ngồi ở đó.

1. Cuộc gặp dưới trời mưa

Trời bắt đầu mưa.

Tôi cố nép mình sâu vào trong mái hiên hẹp của một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa, chờ cho cơn mưa tạnh hẳn. Và hồi tưởng lại khoảng thời gian khô ráo ban nãy, vừa lẩm bẩm chửi thề cái thời tiết khó chịu này. Tôi rũ mái tóc phủ lòa xòa trước trán để chúng mau khô. Đồng phục ướt nhẹp dính vào lưng làm tôi khó chịu.

Giá mà không có cơn mưa này.

Vậy mà mưa ngày một to. Và mái hiên tất nhiên không đủ rộng để cả người và xe có thể trú tạm. Tôi bắt đầu thấy lo khi nước bắn vào xe ngày một nhiều, bất giác đưa tay lên vò tai liên tục. Đây là thói quen của tôi mỗi khi căng thẳng, chẳng tốt cũng chẳng xấu nên tôi không muốn bỏ. Nhiều người cũng nói, từ bỏ một thói quen vốn chẳng phải điều dễ dàng gì.

Đang thẫn thờ ngồi đợi mưa tạnh một mình thì từ đâu ập tới, một cô bạn khác cũng ướt không kém. Bạn ấy chạy ào vào mái hiên làm tôi giật mình, quá nửa câu hát đang dang dở cũng trở nên im bặt. Tôi tự động đứng sát vào cánh cửa cuốn. Bạn ấy nhìn tôi, trong một thoáng ngập ngừng, rồi cũng lại gần và đứng sát bên.

Giá mà cơn mưa này mau tạnh.

Tôi đưa tay lên xoa xoa chiếc cặp da, cốt để lau đi những hạt nước vừa bắn vào đó. Và rồi tôi bỗng cảm thấy bên trong chiếc cặp như có một vật gì đó nổi cộm hẳn lên, mềm mềm. Kéo thử khóa cặp, tôi phát hiện thì ra bên trong là một chiếc áo mưa đỏ rực. Rõ ràng không phải của tôi, vậy mà lại nằm trong cặp tôi? Có lẽ đây là trò nghịch ngợm của lũ con trai trong lớp rồi. Chúng nó hay giấu đồ của người khác đi bằng cách nhét nó vào cặp của bất kì ai trong lớp để chủ nhân của món đồ không thể tìm ra, cuối giờ học mới lặng lẽ đem trả. Và hẳn là chiếc áo mưa này đã bị bỏ quên. Giá mà tôi tìm ra nó sớm hơn, thì đã không phải đứng ở đây. Cầm chiếc áo mưa lên, tôi ngần ngừ giây lát. Thực ra tôi có thể mặc nó, và ra về, không sao cả. Nhưng bên cạnh tôi bây giờ còn có một bạn nữ nữa. Tôi có thể phóng xe về nhà ngay, chấp nhận bị ướt ( vì đằng nào cũng ướt sẵn rồi ) và nhường áo mưa cho bạn ấy. Vì bạn ấy đi bộ, vì bạn ấy là con gái và… trông bạn ấy có vẻ lạnh. Đằng nào chúng tôi cũng không gặp nhau nữa, nên tôi nghĩ, tốt bụng một hôm với người lạ chắc không sao. Ngày mai đi học, tôi sẽ mua đền một chiếc áo mưa khác cho người bị mất. Vậy là ổn.

– Này bạn, bạn cầm lấy chiếc áo mưa này mà về nhà. Thế nhé, mình về trước.

Tôi đưa áo mưa cho bạn ấy, rồi nhanh chóng leo lên xe và vít ga phóng đi. Màn mưa to đến mức chắn kín cả tầm nhìn. Phút cuối, tôi nghe loáng thoáng ai đó hét gọi mình nhưng không kịp quay đầu lại.

Giá mà mưa nhỏ đi một chút.

truyện ngắn tình yêu tuổi học trò
Mưa ngày một to. Và mái hiên tất nhiên không đủ rộng để cả người và xe có thể trú tạm. Ảnh: Internet

2 . Mắt Nâu

Tôi bắt đầu chú ý đến Giày Đen kể từ lần cậu ấy cùng mọi người trong đoàn văn nghệ sang trường tôi tham gia đóng kịch. Sở dĩ tôi gọi cậu ấy là Giày Đen, bởi vì tôi không biết tên cậu, và vì cậu toàn đi giày – màu đen. Dĩ nhiên, cậu ấy đi nhiều loại giày khác nhau, nhưng tất cả những đôi giày đó đều mang duy nhất một màu. Có lẽ vì cậu ấy thích màu đen cũng nên.

Giày Đen lúc ấy chỉ đóng vai phụ, thoại ít và xuất hiện không nhiều. Nhưng nếu chỉ có thế thôi thì tôi đã không chú ý đến cậu ấy. Thật ra chúng tôi đã gặp nhau từ trước, nhưng có lẽ chỉ mình tôi là còn nhớ đến cuộc gặp gỡ đó. Khi ấy tôi bị mắc mưa, Giày Đen cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Cả hai cùng đứng dưới mái hiên hẹp. Và rồi Giày Đen đột nhiên đưa cho tôi một chiếc áo mưa màu đỏ, sau đó vội vã bỏ đi. Tôi chỉ kịp nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, hét to:

– Này cậu, cám ơn nhé!

Nhưng Giày Đen không quay đầu lại, có lẽ cậu ấy đã chẳng nghe thấy tôi nói gì. Những ngày sau đó, hình ảnh về chiếc áo mưa đỏ và cậu bạn đi giày đen liên tục xuất hiện trong đầu tôi, nhiều đến nỗi tôi phải nhủ thầm, một lúc nào đó mình sẽ tìm gặp cậu ấy để trao trả chiếc áo này.

Nhưng nói là nói thế chứ thực ra, tôi chẳng biết gì về Giày Đen cả. Cho đến một ngày vô tình gặp lại cậu ấy ở trường. Đến lúc này thì tôi mới biết Giày Đen học trường gì, bao nhiêu tuổi. Nhưng vì không có cơ hội gặp riêng Giày Đen, nên chiếc áo mưa đó vẫn mãi nằm trong cặp của tôi, bất kể trời nắng hay mưa. Thậm chí có gặp mưaa đi chăng nữa, tôi cũng không lôi nó ra dùng. Dù chỉ là một chiếc áo mưa thôi nhưng tôi vẫn muốn giữ nó thật cẩn thận để đợi ngày đem trả cho Giày Đen.

Chỉ tiếc là, ngày đó hình như không đến.

3. Giày Đen

Dạo này tôi hay có thói quen ghé đến ” Vintage Coffee”, bất chấp cả việc hôm đó có ca học thêm nào hay không. Mỗi ngày tôi vẫn đều đặn ghé đến đó hai lần, gọi đúng một ly Americano, ngồi ở vị trí gần cửa sổ tầng hai. Khi thì học bài, khi thì nghịch điện thoại, nhưng phần lớn là để quan sát cô bạn làm thêm ở đó. Đừng cho rằng tôi đến đây chỉ để ngắm gái. Chẳng qua là vì khuôn mặt bạn ấy trông có nét gì đó quen quen, giống như là đã từng gặp ở đâu rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi.

Biết diễn tả thế nào đây, cảm giá đó cũng tương tự như Déjà Vu vậy.

Tôi tạm gọi bạn ấy là Mắt Nâu, vì đôi mắt màu nâu nhạt của bạn ấy trông rất đẹp. Mắt Nâu ăn mặc đơn giản, style chủ yếu là áo thun trắng kết hợp với quần baggy. Mắt Nâu thường rất tập trung khi đọc sách, và dạo này đang đọc cuốn Ashfall của Mike Mullin. Sở dĩ tôi có thể biết được điều đó là vì đã ngắm cô ấy từ vị trí này. Thỉnh thoảng, khi đang chăm chú nhìn Mắt Nâu, tôi bỗng phát hiện ra cô ấy cũng đang nhìn lại mình. Mỗi lần như thế, Mắt Nâu đều bẽn lẽn lảng đi chỗ khác, còn tôi thì chỉ cười. Cười, vì vẻ mặt của Mắt Nâu khi đó trông dễ thương lắm.

Được vài lần, Mắt Nâu không còn mang cà phê ra chỗ tôi nữa. Thay vào đó là một nhân viên nam khác. Điều đó làm cho tôi có chút hụt hẫng, và áy náy vì đã quá lộ liễu khiến Mắt Nâu cảm thấy ngại. Chắc là Mắt Nâu ghét tôi lắm.

4. Mắt Nâu

Tôi mới vào làm thêm ở “Vintage Coffe” mấy tháng nay, theo lời đề nghị của người chị họ. Và thật tình cờ, tôi gặp lại Giày Đen. Cậu ấy cao hơn trước, tóc cũng cắt ngắn đi và không có vẻ gì là nhận ra tôi cả. Nhưng Giày Đen cứ nhìn tôi suốt, và nếu bị bắt gặp, cậu ấy chỉ cười. Những cái cười hiền cứ vậy mà đi thẳng vào tâm trí tôi. Tôi nửa muốn đem trả áo mưa cho cậu ấy, nửa lại dùng dằng không muốn vì chẳng nghĩ ra cái cớ gì thích hợp. Mà chắc gì cậu ấy đã nhớ đến chiếc áo đó, cũng như nhớ đến cuộc gặp của cả hai.

Giày Đen hay gọi một Americano, và tôi vẫn thường giành việc mang ra cho cậu ấy. Tôi muốn nhìn cậu ấy ở khoảng cách gần hơn, quan sát xem Giày Đen làm gì mà lại chăm chú đến thế. Tôi thích nhìn Giày Đen, thích cái cách mà cậu ấy tập trung vào một thứ gì đó. Dần dần, mọi thứ không đơn thuần chỉ là thích nhìn nữa, mà chuyển thành thích.

Tôi thích Giày Đen, nhưng lại từ chối mang cà phê ra cho cậu ấy như mọi lần vẫn làm. Vì tôi sợ, nếu Giày Đen cứ cười mãi như thế với tôi thì tôi sẽ càng lún sâu vào tình cảm đơn phương này.

Giày Đen không tới quán nữa, tôi cũng xin nghỉ làm ở Vintage. Trải nghiệm mùa hè của tôi như thế cũng được coi là tương đối đầy đủ rồi. Ảnh: Internet
Giày Đen không tới quán nữa, tôi cũng xin nghỉ làm ở Vintage. Trải nghiệm mùa hè của tôi như thế cũng được coi là tương đối đầy đủ rồi. Ảnh: Internet

Xem thêm:

  • Truyện ngắn: Cất cánh bay cao

5. Giày Đen

Mắt Nâu mãi chẳng xuất hiện, khiến tôi cảm thấy áy náy và nghĩ, có lẽ đã đến lúc mình phải rời đi rồi. Vì nếu cứ ngồi ở đây mãi, Mắt Nâu sẽ chẳng dám lên tầng hai nữa. Nếu cậu ấy bị trừ lương thì sao? Khi đó tôi chỉ nghĩ được như vậy…

Buổi chiều cuối cùng ngồi ở Vintage, tôi cho phép mình đến muộn một chút. Vì khi đó khách sẽ vắng hơn, không khí cũng bớt ồn ào hơn. Và biết đâu nếu may mắn, tôi có thể gặp được Mắt Nâu. Lúc tôi đến nơi thì Mắt Nâu cũng vừa xuất hiện, cô ấy đi trước tôi cả quãng. Mắt Nâu leo lên bâc thang bằng những nhịp chân vui vẻ, khiến cho chiếc cặp chưa kéo khóa văng ra một vật màu đỏ. Cô ấy dường như không biết rằng có thứ vừa rơi ra khỏi cặp, vẫn tiếp tục bước. Đợi cô ấy đi khỏi, tôi mới chạy lại gần và cầm vật đó lên xem. Hóa ra là một chiếc áo mưa màu đỏ. Và, cái cảm giác từa tựa như Déjà Vu lại một lần nữa xẹt ngang tâm trí tôi. Đúng rồi, bảo sao trông Mắt Nâu lại quen đến thế. Thì ra đó chính là cô bạn cùng trú mưa dưới mái hiên với tôi ngày nào. Sau hôm cho Mắt Nâu mượn áo mưa, tôi bị cảm nhẹ nên phải nghỉ học một ngày. Nhưng tôi không thấy hối tiếc điều gì vì đã cho cô ấy mượn áo, ít nhất là trong ngày hôm nay.

Cuối cùng cũng có cớ để gặp lại Mắt Nâu.

6. Mắt Nâu

Chiếc áo mưa màu đỏ đã thực sự biến mất rồi. Cũng vì tôi hậu đậu, ra về mà không kéo khóa cặp khiến nó rơi mất lúc nào không hay. Tôi cố tìm đi tìm lại những nơi mà mình đi qua nhưng không thấy. Tôi thử đi vòng quanh quán nhưng cũng không bắt gặp bất cứ chiếc áo mưa nào.

Và điều đó đã đủ làm tôi buồn.

Buồn hơn cả, là vì Giày Đen.

Việc Giày Đen và chiếc áo mưa đột ngột biến mất làm tôi bứt rứt vô cùng. Sau đó tôi lại nghĩ, có lẽ tất cả những chuyện này xảy ra chỉ để khuyên tôi dừng lại. Bởi nếu như tôi đã không có đủ can đảm xuất hiện trước mặt Giày Đen, tôi sẽ không có cơ hội gặp lại cậu ấy nữa.

Những thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.

Giày Đen không tới quán nữa, tôi cũng xin nghỉ làm ở Vintage. Trải nghiệm mùa hè của tôi như thế cũng được coi là tương đối đầy đủ rồi. Và tôi quay về công việc ở nhà của mình, phụ bố quản lí tiệm thuốc Tây.

Hai giờ chiều, bầu trời bỗng trở nên tối sầm vì bị che lấp bởi những đám mây xám xịt nặng nề. Tôi đi bật hết điện trong cửa hàng lên cho sáng. Ngó đầu ra bên ngoài, xộc vào mũi tôi là thứ mùi ngai ngái của những hạt mưa đầu mùa. Tôi kéo chiếc ghế nhựa lại gần quầy thuốc, vừa ngồi ngắm mưa rơi vừa lẩm nhẩm hát mấy câu vô nghĩa. Trời mưa làm cho tôi nhớ đến Giày Đen, nhớ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi. Những rung cảm đầu đời lúc nào cũng đẹp và nhẹ nhàng, chỉ tiếc là đều không trọn vẹn. Tôi gục xuống lớp kính trong suốt ở tủ thuốc, đầu óc trống rỗng. Cứ như thể cả thế giới này ngoài tôi ra, chẳng còn thứ gì khác tồn tại. Tôi bỗng vu vơ hỏi, dù biết là sẽ không có được câu trả lời:

– Này Giày Đen, cậu có biết là tớ rất thích cậu không?

Ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên đập vào mắt suýt chút nữa đã khiến tôi ngã khỏi ghế và tim văng ra ngoài lồng ngực. Giày Đen đang đứng trước mặt tôi, cao lớn và đĩnh đạc. Tóc mái lòa xòa trước trán, Giày Đen thở dốc và nhìn tôi bằng ánh mắt rất lạ. Tôi cứ ngỡ là mình đang mơ, nhưng không phải. Lại một lần nữa, Giày Đen khiến tim tôi loạn nhịp. Những điệu Rock lùng bùng dưới trời mưa tháng bảy. Lồng ngực Giày Đen đập phập phồng dưới lớp áo thun, cậu ấy đưa cho tôi một tờ giấy:

– Bán cho mình mấy loại thuốc ghi trong này.

Tim tôi bỗng hẫng một nhịp. Và phải mất một lúc lâu sau đó, tôi mới nhận ra rằng mình là người bán thuốc. Tôi lúi húi vào trong lấy thuốc cho Giày Đen.

Cậu ấy đột ngột xuất hiện ở đây làm tôi không chế ngự nổi cảm xúc của mình. Vui mừng, vì cậu ấy đang ở rất gần tôi. Nhưng lại lo lắng vì chẳng biết làm cách nào để bắt chuyện. Tôi lục tủ thuốc, lấy ra mấy vỉ thuốc cảm, viên ngậm ho và cho vào túi mang ra chỗ Giày Đen. Cậu ấy cầm lấy túi thuốc, đưa tay sờ vào túi quần để lấy tiền. Tìm mãi vẫn không thấy đâu, Giày Đen quay sang tôi làm bộ mặt hoảng hốt:

– Chết rồi. Mình quên đem theo tiền rồi!

– Không sao. – Tôi cố nín cười vì vẻ mặt của cậu ấy.

– Lần sau mang ra trả cũng được.

– Vậy… mình lấy tạm cái khác thế chấp được không?

Giày Đen đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh, rồi chìa ra trước mặt tôi một chiếc áo mưa màu đỏ. Đây là áo mưa của cậu ấy mà…

– Sao cậu có nó thế? – Tôi tròn xoe mắt.

– Tớ nhặt được ở quán cà phê đấy. Tớ thấy nó rơi ra từ cặp cậu và nhớ ra cậu là người mà tớ từng cho mượn áo mưa.

– Tại sao cậu biết tớ ở đây?

– Tớ hỏi những người làm ở đó, họ cho tớ địa chỉ.

Giày Đen lại cười, đôi mắt một mí khép tịt lại.

– Trời lại mưa nữa rồi! – Giày Đen đột nhiên thở dài, xoay túi bằng ngón tay trỏ.

– Cậu có đồng ý không nếu tớ xin phép trú nhờ ở đây cho đến khi cơn mưa tạnh hẳn?

– Không sao, cậu cũng từng cho tớ mượn áo mưa mà.

Mặt tôi dần đỏ ửng lên, nhưng tim đã thôi không đập rối rít như trước nữa.

– Tớ tên Vũ. Vũ có nghĩa là mưa. Có lẽ đó là lí do vì sao mà mỗi lần tớ gặp cậu, mưa luôn luôn xuất hiện.

– Tớ tên Ánh Dương, nghĩa là nắng. Hy vọng sau khi cơn mưa này qua đi, nắng sẽ xuất hiện. Thật rực rỡ!

– Vậy cậu thử đoán xem, buổi hẹn lần tới của chúng ta liệu sẽ có mưa không?

Giày Đen, à không, là Vũ. Cậu ấy ghé sát vào mặt tôi, thì thầm. Mùi hương Toffee tỏa ra từ người cậu ấy rất đỗi thu hút. Trái tim phản chủ của tôi lại một lần nữa đập lùng bùng trong lồng ngực. Những điệu Rock lặp lại dưới trời mưa tháng bảy.

Không cần đến áo mưa đỏ nữa, vì lần này chúng tôi đã có một cuộc hẹn riêng.

Foull

XEM THÊMTRUYỆN NGẮNKHÁC

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI

Tags: truyện ngắn haytruyện ngắn thanh xuântruyện ngắn tình yêu tuổi học trò
Previous Post

Tản văn: Tôi nhớ Huế lắm, Huế ơi!

Next Post

Chùa Tam Chúc - ngôi chùa lớn nhất thế giới

Next Post
Chùa Tam Chúc – ngôi chùa lớn nhất thế giới

Chùa Tam Chúc - ngôi chùa lớn nhất thế giới

Please login to join discussion
No Result
View All Result

Bài viết mới

  • Cù lao không chỉ là địa điểm, bạn có biết thêm 4 nghĩa này?
  • 9 kỹ năng sinh viên cần có để không lao đao sau đại dịch
  • 7 Kỹ Năng Cần Thiết Trong Thế Giới Cạnh Tranh
  • (không có tiêu đề)
  • (không có tiêu đề)

Phản hồi gần đây

  • Quang Vũ trong Yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu?
  • Nguyễn Thị Hồng Diễm trong Review phim: Cuộc đời của Pi – Bộ phim nên xem khi chán nản, tuyệt vọng…
  • dinhphuong888 trong Tiền Bạc và Hạnh Phúc
  • songgiatri QTV trong Hướng dẫn thành viên đăng bài và tính nhuận trên website Sống Giá Trị
  • songgiatri QTV trong LÀM THẾ NÀO ĐỂ HỒI PHỤC MỘT CỘNG ĐỒNG GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT?

Lưu trữ

  • Tháng Tư 2022
  • Tháng Ba 2022
  • Tháng Mười Một 2021
  • Tháng Mười 2021
  • Tháng Chín 2021
  • Tháng Bảy 2021
  • Tháng Sáu 2021
  • Tháng Ba 2021
  • Tháng Một 2021
  • Tháng Năm 2020
  • Tháng Tư 2020
  • Tháng Ba 2020
  • Tháng Hai 2020
  • Tháng Một 2020
  • Tháng Mười Hai 2019
  • Tháng Mười Một 2019
  • Tháng Mười 2019
  • Tháng Chín 2019
  • Tháng Tám 2019
  • Tháng Bảy 2019
  • Tháng Sáu 2019

Chuyên mục

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

Meta

  • Đăng ký
  • Đăng nhập
  • RSS bài viết
  • RSS bình luận
  • WordPress.org

Sống Giá Trị

Sống Giá Trị là thương hiệu được bảo hộ bởi VietHope
songgiatri.info@gmail.com

Sitemap

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

FACEBOOK

Sống Giá Trị

WEBSITE LIÊN KẾT

Hội Ma Ngoáy
  • About
  • Advertise
  • Privacy & Policy
  • Mời cộng tác

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
  • Đăng Nhập

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

Login to your account below

Forgotten Password? Sign Up

Fill the forms bellow to register

All fields are required. Log In

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In