Nhớ một chiều bục giảng tiễn người đi
Bụi phấn bay nhòe mắt trò không nói
Thời gian trôi dệt chi màu sương khói
Trên tóc thầy để lưu luyến dài thêm.
Nhớ một chiều chùm hoa nắng dịu êm
Theo cánh phượng cháy tàn rơi rơi mãi
Bài giảng xưa người đi giờ để lại
Bao chông chênh trong trang vở học trò.
Nhớ một chiều bím tóc ngắn buồn so
Tựa góc lớp rưng rưng ngày tiễn biệt
Vẫn muốn nói một lời thôi tha thiết
Biết ơn thầy – sao mãi chẳng thành câu.
Nhớ một chiều trời đổ giọt mưa ngâu
Làm ướt cả bóng con đò sang bến
Năm học sau tên thầy thành kỷ niệm
Bài giảng xưa hóa cổ tích thật rồi.
Lê Gia Hoài
XEM THÊM CÁC BÀI VIẾT HAYTẠI ĐÂY!