Thơ: Vô thường

Cuộc đời ngắn ngủi phù du

Niềm vui tìm nhặt, đắp bù khổ đau

Hạnh phúc là sống bên nhau

Dịu dàng hoa, cỏ khoe màu nắng mai

Đời không ngắn, cũng chẳng dài

Đủ cho một kiếp hoài thai làm người

Tiếc làm chi một tiếng cười

Mất gì đâu, một gọi mời cho nhau.

 

Ta đi đâu, ta về đâu?

Như con thuyền giấy thả câu nghìn trùng

Dẫu biết chẳng có tận cùng

Cớ sao mãi lội vũng bùn tanh hôi?

Ước là ngọn cỏ tinh khôi

 

Hồn nhiên dưới ánh mặt trời ban mai

Đến khi héo rũ, nhạt phai

Bật lên mầm sống, nối dài vô biên…

Phạm Quốc Chương

XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC SONGGIATRI

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận