Ta về lại phía không nhau
Mong ngày chóng tắt, nỗi đau chóng tàn
Nào ngờ chạm phải miên man
Ngập ngừng ánh mắt bẽ bàng đơn côi
Quán quen riêng bóng ta ngồi
Hồ Tây, ghế đá lẻ loi sớm chiều
Lạc trời những áng mây xiêu
Gửi vào thương nhớ tịch liêu muộn màng
Thu tàn, đông có nhớ chăng?
Hàng cây cơm nguội vẫn vàng lối đi
Lẻ bầy những cánh thiên di
Vẹn nguyên hình bóng khoé mi nhạt nhoà…
Thôi về ngồi với trăng tà
Rơi bên thềm cũ xót xa phận mình
Thương cho một khúc tâm tình
Trăm năm sỏi đá lặng thinh… sống mòn
Không nhau hồi ức có còn
Vẹn nguyên như lúc mình còn thương nhau?
Phạm Văn Ninh
Xem thêm các bài thơ khác TẠI ĐÂY