Thơ – Trong tiếng vang xa.
Thượng nguyên1 trẩy hội du xuân,
Dịu dàng hương gió, trăng lần đáy ao.
Sương khuya ngỡ lịm2 khi nào,
Ngàn sao lấp lánh, ngạt ngào hương hoa.
Lạc theo tiếng hát rừng xa,
Thác ghềnh thánh thót vang hòa trong đêm.
Thoảng nghe ôm lấy êm đềm,
Chân không cất bước hồn thêm thư hồn.
Cảnh trời cuồn cuộn mây tuôn,
Sáng càng thêm sáng nỗi buồn sao sa.
Lên trời đối tửu Hằng Nga,
Rời nơi tấp nập, lánh xa sự đời.
Gió mây làm sự chung vui,
Luận đàm văn cử, lấp vùi lắng lo…
Đưa xuân gắng nỗi mong chờ,
Hẹn người tri kỉ trong mơ nén sầu.
Tiệc tùng chén tạc chén đau,
Ngán nơi thế sự bạc đầu nghĩ suy.
Đâu ai như đóa cẩm quỳ3,
Dối gian hết thảy, thói nguy ở đời.
Tâm hồn vực thẳm chơi vơi,
Một lần ngã xuống, một đời nhuốm đen4.
Chú thích:
1 – Thượng nguyên tức rằm tháng giêng.
2 – Sương khuya ngỡ lịm tức xuân về tiết khí ấm áp, không còn lạnh giá như đông nữa.
3 – Cẩm quỳ là loài hoa tượng trưng cho sự thành thật, chân thành.
4 – Ý cả câu là những ai đã sa vào vực thẳm, vũng bùn đen, tâm hồn cứ đi lừa gạt, đối xấu với người khác tức là đã sống một đời tội lỗi, khó được tha thứ.