Xanh xanh giữa vũ trụ
Một hành tinh chỉnh chu
Có đủ điều kiện sống
Có núi với có sông
Có đồng bằng với biển
Có muôn loài vật hiền.
Ôi loài vật tinh ranh
Trong xã hội văn minh
Ôi loài người quỷ quyệt
Có công nghệ tiên tiến
Sống nhờ ơn quả đất
Sao ơn giờ vứt mất
Không trả chút nghĩa tình
Mà “biếu” các-bon-ních.
Rác thải hôi hám quá
Trái đất sống sao giờ?
Tội chi mà rước nợ
Gánh thảm họa vậy mô?
Ôi hành tinh xanh xanh
Giờ nào được trong lành
Nhớ thời băng giá trước
Mà muốn về bằng được
Sống sao cho khỏi nổi
Cái bầu nóng nực ni?
Khác chi vầng dương sáng
Quanh năm tỏa hào quang?
Ôi năm tháng huy hoàng
Của văn minh ngời rạng
Đổi lấy nền tiên tiến
Bằng ô nhiễm sông, biển
Rác rưởi hôi tanh kia
Giờ trôi cả vào rìa
Đấy, con người rước họa
Sao mà thoát cho qua?
Của thiên trả về địa
Rác vứt trả người kia
Hỡi loài người nhớ lấy
Mấy lời chân thành ấy
Mà bảo vệ cuộc sống
Vì quả đất trong lành
Chúng ta cùng chung tay
Loại bỏ bao rác thải
Để bầu trời mãi mãi
Chỉ xanh sắc mà thôi!
Trở về thời xa xưa
Khi chưa xảy ra sự
Sẽ thấy quả đất này
Thực đẹp tươi là vậy!
Dãy núi cao chót vót
Đỉnh chọc đám mây mù
Cho tầng trời bị dột
Nước chảy xuống khu rừng.
Cho muôn vật sinh sống
Cho loài người ngóng trông
Cho sông ra biển lớn
Nước lũ chảy hết trơn.
Những con suối trong veo
Nguồn nước trong leo lẻo
Ai soi mình xuống dưới
Cũng ngỡ ngàng cả thôi.
Vì quả đất màu xanh
Cùng chung tay góp sức
Trở về thời khi trước
Ôi cái thời hoàng kim!
Xem thêm các bài thơ khác TẠI ĐÂY