Thơ: Tình già

Sáng nay ông xách cần câu
Ra bờ sông vắng ngồi lâu thâu mồi
Cá kia đã cắn câu rồi
Còn chờ ông đến mà lôi lên bờ

Bà giờ tưới đám hoa mồng
Nhìn ra xa ngõ trông chồng về chưa
Sẵn tay chặt mẻ trái dừa
Ninh nồi thịt mặn còn chừa cho ông

Trên tay xâu cá rô đồng
Ông đi tới ngõ mà mong gặp bà
Trưa nay kho cá với cà
Món này là món mà bà thích mê

Bà chê ông khéo ngọt lời
Ông cười tít mắt nhờ trời cho tôi
Khi xưa ông hát không thôi
Bà vì tiếng hát chịu nồi cơm chung

Giờ đây hai đứa đã già
Còn gì hơn bữa cơm nhà bà ơi
Thương nhau hết cả câu lời
Hôm nay tôi nấu tôi mời bà ăn

Bà cười nói thiệt hay chơi
Ông mà xuống bếp có trời mới tin
Để tôi đi với, tôi nhìn
Có chi học hỏi cách mình nấu ngon

Ông thôi không nói không cười
Đi ngay xuống bếp rửa tươi trái cà
Ông đây làm cũng như bà
Xào kho tắt lửa có mà khác chi

Xong xuôi đâu đó hết rồi
Ông bưng dĩa cá đây tôi mời bà
Bà cười nếm thử khen là
Ngon như đầu bếp nấu nhà hàng tây

Đây đâu có biết ông tài
Chứ không ngày trẻ mở vài quán ăn
Ông đỏ mặt cười nhăn răng
Thôi bà đừng có cằn nhằn khen chê

Thời xưa tôi lỡ thương bà
Bây giờ chẳng khác xưa là gì đâu
Tình mình ấy vậy bền lâu
Chỉ mong cứ thế chẳng cầu thêm chi!

Ỷ Loan

XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC TẠI ĐÂY

Tags: #Sáng tác #sống giá trị #thơ tình yêu

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *