À ơi câu hát ru hời
Cho ta tìm lại một thời bé thơ!
Ấy là cái thuở nằm mơ
Bà tiên ông bụt lửng lơ giữa trần
Nào thì cứu giúp muôn dân
Dạy cho người thấu lòng nhân ở đời
Nào thì công lý sáng ngời
Trừ gian diệt ác xa rời tối tăm…
Mới kia thoáng đã xa xăm
Giờ đây nhìn lại chục năm qua rồi
Phiêu theo cơn gió giữa đồi
Ta ngồi ta hát lạc trôi trở về
Nhìn ra bờ suối con đê
Nhớ ai rong ruổi hả hê ngoài đồng
Gấp thuyền, xếp hạc, múa rồng
Ngày xưa năm ấy mãi không lo gì!
Cái thời trưa nắng cũng đi
Quây quần chúng bạn mỗi khi trốn nhà
Mặc cha, mặc mẹ rầy la
Đi cho thấy được chính ta là mình…
Mải mê mảnh ghép xếp hình
Đời ta đời bạn chung tình anh em
Một thời khuôn mặt lấm lem
Mò cua, xúc tép để đem về nhà
Một thời tập hát ơi à
Nhại theo giọng mẹ hát mà học theo
Câu ca chạy khắp núi đèo
Băng qua thuở bé rồi leo đến giờ
Ru con câu hát thời thơ
Giờ đây mẹ lại lật lờ võng đưa
Ngoài kia trời cứ đổ mưa
Trong nhà giọng hát say sưa chẳng mòn
Hết đời cha tới đời con
Một mình mẹ hát núi non yên bình
Đâu đâu cũng có chữ tình
Thanh âm của mẹ hồi sinh cuộc đời!
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY