Lâu lắm rồi tôi không ghé về thăm
Dòng sông La con nước chảy hiền hòa
Mang tình yêu luôn sâu lắng đậm đà
Nơi thuở nhỏ thường cùng bà giặt áo.
Tôi lớn lên trong một thời đạn pháo
Dòng sông La trận địa súng rền vang
Nổ tung trời mà vẫn cứ hiên ngang
Chẳng cúi đầu trước sài lang giặc dữ.
Tháng bảy về Núi Hồng vờn mệt lữ
Nắng cháy da, bức tử cả rừng thông
Rồi lan nhanh giữa đại ngàn mênh mông
Bao chiến sĩ dầm mình vào dập lửa.
Hồng Lĩnh ơi! Núi rừng đâu còn nữa
Câu ca dao còn đọng giữa trái tim
“Bao giờ Hồng Lĩnh hết cây
Sông Lam hết nước
Thì ta đây nỏ hết tình”.
Tháng chín về dân oằn mình sợ hãi
Bão chưa tan mưa đã lại trắng trời
Thương dân tôi phải hứng chịu bao đời
Lũ về rồi ngập chìm trong biển nước.
Nhớ nỗi đau dân quê tôi năm trước
Vườn tan hoang, ruộng lúa nước xác xơ
Những nóc nhà lác đác nổi trên bờ
Lũ đi rồi bùn quện chặt đồ đạc.
Hôm nay về lặng im trong nốt nhạc
Lũ đi qua tan tác cả vùng quê
Xung quanh tôi tang thương phủ bốn bề
Từng giọt lệ rơi vào tim mặn chát.
Yêu quê tôi dãy núi Hồng bát ngát
Bờ sông La tắm mát buổi trưa hè
Dù đi xa lòng tôi vẫn nhớ về
Hà Tĩnh mình giữa bộn bề vất vả.
XEM THÊM CÁCBÀI THƠKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI