Thế rồi người đi mãi mãi
Nỗi buồn trổ nhánh đa đoan
Thế rồi mình không thương nữa
Mặc chuyện tình duyên lỡ làng.
Từ ấy mình như đổi khác
Con tim hóa những khô cằn
Mình không còn mơ mộng nữa
Về những câu chuyện trăm năm.
Thế rồi…
mình vờ như thể
Vui tươi sống với riêng mình
Nỗi buồn ủ trong lòng đất
Nảy mầm trong những tươi xinh.
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY