Có những lần vội vàng anh không biết
Chiếc môi hôn rớt lại giữa cuộc tình.
Em còn đó mà trở thành xa lạ
Để thời gian trôi qua lặng thinh…
Em hay không lòng thành phố, bình minh
Trên một góc tường, có hai bóng người buồn bã.
Một góc công viên, hằng dáng hình cô đơn lên ghế đá
Chùm tigon mở mắt đón chia ly…
Đó là ngày, xa thành phố, em đi
Ôm nỗi nhớ chạy qua mùa đang cũ,
Những mộng mơ vứt vào đời lam lũ
Chuyện ngày xưa chưa kịp kể bao giờ.
Để nội thành còn đấy buổi bơ vơ
Và tất cả cũng trở thành kỷ niệm…
Anh viết lại bao nhiêu dòng tâm sự
Mà chưa vơi trọn vẹn một nỗi buồn.
Và anh đành phải chấp nhận, thế thôi!
Những đổ vỡ đã biến thành di chứng.
Có những điều tưởng chừng như đã mất
Bỗng nhói lên trong một phút yếu mềm.
Nếu cuộc đời được sống để vui thêm
Em có muốn chọn những lần chưa đổ vỡ…
XEM THÊM CÁCBÀI THƠKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ