Thu sao buồn thế thu ơi!
Khoác lên manh áo mùa tơi tả vàng
Con đường cây vẫn còn đang
đau cho chiếc lá lỡ làng đành rơi.
Phải em – chiếc lá bên đời
Kiệt cùng yêu thế vẫn vời vợi xa
Ngày mai dưới ánh trăng ngà
Xác xơ gân, tự vỡ òa vì thương.
Tại tôi – tại kẻ qua đường
Vô tâm mang đến gió sương lạnh lùng
Nguyện lau khô mắt rưng rưng
Dẫu cho tôi chịu muôn trùng đao gươm.
Chỉ cần giọt nắng vàng ươm
Để trả em những con đường ngát xanh.
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁCTẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSONGGIATRI