Khi phượng vĩ, bung đóa hoa rực rỡ
Chú bọ rùa, bay lạch phạch chạm cây
Ở trên trời, tụ tập những đám mây
Để chuẩn bị cho cơn mưa lất phất
Bằng lăng tím, ôi sao mà ngây ngất
Mùi đất hôi, mà là lạ quá cơ
Bác nông dân, vẫn trông ngóng đợi chờ
Bông lúa chín, vàng ươm cho mùa gặt.
Nắng mùa hạ, ôi sao mà gay gắt
Bầy ve sầu, râm ran mãi trên cây
Đám học trò, nhàn rỗi quá chọc cầy
Để nó tức, nó đuổi theo, nó cắn.
Sông ngập nước, đang dần vơi, dần cạn
Hè tới rồi, vui quá các bạn ơi
Ấy thế mà, sao chẳng thấy ai cười
Hay vui sướng, như họ hằng mong ước.
Thời khắc này, ôi sao mà cười được?
Khắc nghỉ hè, cũng là khắc chia ly
Được nghỉ hè, tôi sẽ phải rời đi
Đi vĩnh viễn, không bao giờ trở lại.
Nhưng tâm trí, vẫn còn lưu giữ mãi
Không bao giờ, quên những kí ức xưa
Bốn năm ròng, cùng bóng dáng thầy cô
Và bè bạn, cùng bao nhiêu kỉ niệm.