Chiều về trên đỉnh Phù Vân
Tiếng chuông vọng lại vang ngân núi đồi
Tháp cao sừng sững đất trời
Đồng Lộc còn đó một thời vang danh.
Mười cô xưa tuổi xuân xanh
Trong bom đạn dội hoàn thành chiến công
Mở đường hăng hái xung phong
Ngày đêm không nghỉ, thông đường xe qua.
Mười cô chung một mái nhà
Chung chăn, chung gối như là chị em
Bỗng rồi giặc Mỹ nó đem
Máy bay vào trận ném bom liên hồi.
Đồng Lộc rung chuyển núi đồi
Mười cô ngã xuống rạng ngời nước Nam
Nay về thắp lại nén nhang
Tỏ lòng thành giữa đại ngàn Trường Sơn.
Đồng Lộc gió rít từng cơn
Rừng thông xào xạc, oán hờn còn vương
Mộ bia chẳng có thịt xương
Đất nâu nhuộm đỏ con đường thanh xuân.
Đồng đội thì đã quây quần
Đũa găm còn chị chờ phần về đây
Cúc ơi! Ở giữa trời mây
Đồng Lộc thương xót, mưa quây tháng ngày!
Xem thêm các bài thơ khác TẠI ĐÂY