Có bà mẹ tóc nhuộm mây
Chiều chiều ra ngõ lòng đầy nhớ thương
Hỏi ra mới biết tình vương
Cho người trai út nằm đường nơi nao?
Anh là chiến sĩ Bắc vào
Miền Nam hồi đó biết bao giặc thù
Canh nông cướp xác anh ru
Trời cao nhìn xuống nhặt thu mảnh hài.
Hay tin hàng xóm truyền tai
Lòng bà đau xót không ai bì bằng
Thương con đất lạ nhọc nhằn
Giờ đây nằm xuống biết chăng đường về?
Cốt xương ở lại bên lề
Cỏ xanh gìn giữ trao về nơi đâu?
Nắng mưa qua lại dãi dầu
Bà theo khắp nẻo mong cầu tìm con
Dấu chân trên cỏ làm mòn
Bà đi chân đất tìm con nơi đường
Rồi bà ngã khụy bên mương
Cháu con trông thấy khóc thương cho bà
Đón bà về ở trong nhà
Rào cây, rào ngõ mong bà đừng đi
Bà thôi chẳng nói năng chi
Từ sau về ấy chẳng khi nào cười
Chiều ra tựa ngõ rượi rười
Thương con, thương cái lòng người đớn đau
Mấy chục năm đã qua lâu
Nhưng lòng mẹ vẫn buồn rầu nhớ con…
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY