Mây xám nhạt quay mình ôm xóm núi
Chiều hoàng hôn tím ngập khắp sân nhà
Trên bến đò sông nước lững lờ trôi
Thoáng bà tôi miệng mỉm cười đon đả
Mời người quen và những người xa lạ
Đôi nhánh chuối cắt được chỗ sau hè
Tôi đứng cạnh phụ bà xâu dây nải
Cho người mua xách chuối đặng đem về.
Chiếc khăn tay quấn mấy tờ bạc lẻ
Bà nheo mắt khẽ thối lại tiền thừa
Nhẩm từng đồng nơi khóe miệng sợ quên
Rồi cất vội và tiếp lời rao bán.
Tôi thường đứng đó mà nhìn thong dong
Kìa anh bán chiếu, chị bán hàng bông
Phiên chợ nhỏ được dựng lên từ đó
Bến đò quê tập nập những con người
Đi qua, đi lại rộn ràng đông đúc
Vài cụ già cũng xách giỏ đi mua
Câu trả giá vang lên từ cửa miệng
Tiếng chào mời vọng lại khắp nơi nơi
Cô nữ sinh áo dài trắng tan trường
Cũng đạp xe vội vàng mà đi tới
Mua thức ăn cho kịp bữa cuối ngày!
Bà tôi khẽ vỗ về nhẹ vai tôi
Khi gánh chuối đã có người mua hết
– Về thôi con trời đã sắp tối rồi!
Bà quẩy gánh lên chào người ở lại
Tôi cũng vội vàng xách cái giỏ con
Theo sau bà khẽ cuối đầu nhè nhẹ.
Ấy là xong một ngày chợ của bà
Từ lúc xế chiều đến thôi hửng nắng
Nhìn nơi sông thấy người còn bận rộn
Mà trong lòng, dạ đã thấy bình yên!
Xem thêm các bài thơ khác TẠI ĐÂY