Thơ: Mùa thầm gọi
Từ độ chạm vào ánh mắt
Ai đó bỏ quên trên mình
Con tim như vào mùa gặt
Hái về nặng trĩu hạt thương.
Từ độ chạm khẽ cung đường
Nụ cười ai rơi trong nắng
Con sóng chiều quên phẳng lặng
Bồng bềnh, xôn xao, xôn xao…
Từ độ chạm bờ vai nào
Phập phồng một mùa hoa dại
Vầng trăng cuối trời hoang hoải
Hái về trải ngập màu đêm
Từ độ chạm vòng tay êm
Đất trời dường như bối rối
Bước chân dùng dằng muốn vội
Mà hồn lạc lối cơn mê
Từ độ một cõi đi về
Trái tim thì thầm mách nhỏ
Xuân nhà ai về ngang ngõ
Cho mùa chờ đợi lên ngôi.