Rồi có lúc ta ngập ngừng không biết
Nên hay không dang rộng cánh tay mình
Bởi ta sợ, dòng đời còn mải miết
Nên bao lần ta vẫn mãi lặng thinh.
Cũng đôi lúc tưởng chừng như duyên số
Người với ta như cùng nhịp tâm hồn
Nhưng hiểu quá, ta lại thương người quá
Lỡ một ngày người sẽ thiệt thòi hơn.
Rồi đến lúc ta nhớ người da diết
Muốn nắm tay nhưng không kịp nữa rồi
Người vẫn đấy, nhưng trăm năm sỏi đá
Vẫn bên mình nhưng…
thương – lại xa xôi.
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY