Nắng chiếu qua soi sáng những con đường
Dưới những tán cây người dường như rất vội
Chạm vào mắt nhau chợt làm mình bối rối
Hai kẻ lạ lùng chung lối bỗng nhìn nhau.
Ngày thu tàn người bỏ lại phía sau
Một chút hương sâu lướt qua đầu ngọn gió
Một chút ngô nghê mỗi lần ta muốn ngỏ
Nhưng lại sợ rằng người có đáp lời ta.
Rồi ngày đông về mình phải bước đi xa
Người có còn qua những cung đường rét mướt
Chiếc ô màu xanh có làm em khỏi ướt
Trong cơn mưa chiều lối ngược chẳng còn anh.
Một độ anh về hoa cỏ đã vờn xanh
Đưa mắt nhìn quanh cung đường ôi trống vắng
Đã cuối mùa đông trời nửa mưa nửa nắng
Anh nửa nhớ người nửa lặng lẽ nhìn mây.
Mây ở cao vời người ấy có còn đây
Nỗi nhớ bủa vây khi lòng đầy kỷ niệm
Đợi chờ em khi cuối trời lam tím
Mưa đổ xuống lòng đường anh đếm bước mình đi.
Mưa ướt đẫm lòng mình rồi dứt cũng là khi
Chiếc ô màu xanh người thầm thì che vội
Người nói yêu thương có làm chi nên tội
Sao lại để mình lầm lỗi bước cùng mưa.
Này anh à anh đã có ai chưa…?
XEM THÊM CÁCBÀI THƠKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ