Em và anh yêu nhau từ kiếp trước
Nợ còn vương cho đến kiếp này
Cớ sao gian khổ điệp trùng
Chung tay vun đắp nên duyên bẽ bàng.
Anh! Chàng trai đã nên duyên nợ
Với cô vợ tựa đóa hồng hoa
Gia đạo êm ấm hóa thiên bồng
Mông lung một cõi hồng trần mỹ nhân.
Em! Cô gái hãy còn son
Má đỏ hây hây chốn bụi trần
Vô tình chạm anh ngày hôm ấy
Uống phải cơn say ái nhân tình.
Em và anh như thuyền với bến
Cập vào nhau giữa chốn nhân gian
Mang theo nỗi niềm từ muôn thuở
Sánh bước sang ngang lỡ kiếp này.
Trớ trêu thay em nào hay biết
Cả tin anh son sắt thủy chung
Nào đâu anh là người có vợ
Lỡ duyên em, dứt đoạn ân tình.
Từ đây chuyện tình ta đôi ngã
Trả lại anh những phút ân tình
Những mặn nồng anh trao ngày ấy
Trả hết cho anh… hết kiếp này!
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT TẠI SỐNG GIÁ TRỊ