Cho em mượn một chiếc kim khâu
Để vá víu cuộc tình đang dang dở
Để hàn gắn những gì mình đã lỡ
Đến trong nhau khi đã quá muộn màng
Cho em mượn một chuyến xe tang
Để đưa tiễn cuộc tình nào đã chết
Chôn xuống rồi và coi như chấm hết
Những bẽ bàng, tủi giận với tiếc thương
Cho em mượn tạm một chiếc gương
Để chải chuốt cho ngày mai tươi mới
Phận con gái biết đâu là bến đợi
Hạnh phúc muộn màng, vời vợi đắng cay
Cho em mượn cả những chiều mưa bay
Chẳng cần ô, cứ thong dong dạo bước
Để cảm nhận trái tim mình đang ướt
Nước mắt nhòa, phố xá hóa chông chênh
Thân em như những ngọn sóng lênh đênh
Cứ dập dềnh vỗ về con thuyền ấy
Nào ngờ đâu khi bão lên, sóng dậy
Nát tan thuyền, chẳng còn bến bờ vui
Hóa ra rằng chỉ chót lưỡi đầu môi
Người ta mang tình đi xa vời vợi
Chẳng cớ gì cho em phải ngóng đợi
Lỡ rồi em, cả một đóa xuân thì!
XEM THÊM CÁCBÀI THƠKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ