Có những chiều chẳng thấy mặt trời đâu
Cơn mưa ngâu vội đổ về bất chợt
Gió từng đợt hôn nhiều lên mái lá
Mây lưng chừng xám nhạt giữa tầng không…
Là những ngày thật hạnh phúc thong dong
Cho đứa trẻ được quây quần cha mẹ
Bởi nó biết hôm nay trời mưa sẽ
Cha không ra đồng, mẹ thôi đi cấy
Dẫu biết mẹ chắc than dài thở ngắn
Chuyện áo cơm, tiền bạc, ruộng vườn
Dẫu biết cha phải trăn trở lo âu
Năm học cận kề tìm đâu ra áo mới
Cho con thơ đến trường không thua thiệt.
Cùng bạn bè, ai sẽ cũng như ai…
Thuở nhỏ kia con có nào hay biết
Nỗi nhọc nhằn sâu thẳm mắt mẹ cha
Lòng cứ mừng cho những ngày mưa đó
Bởi buổi cơm chiều có đủ mặt nhà ta
Bởi nồi canh mẹ nấu, thịt mẹ kho
Bởi thường ngày chỉ toàn con sẽ nấu
Bởi lâu lâu con mới được như vầy…
Bởi con thèm bữa cơm nhà đoàn tụ
Nhưng mãi đến đêm cha mẹ mới chịu về
Con trong nhà muốn đợi mẹ, đợi cha
Về ăn cùng nhưng sợ bị rầy la…
Lớn lên rồi lòng con mới thấu hiểu
Vì mưu sinh mà bao nhà cũng vậy
Thương cha mẹ đã ngày đêm vất vả
Nuôi con thơ đến tận lúc trưởng thành!
Mắt hằn sâu vết phong ba bão táp
Giông gió cuộc đời cực khổ lắm ai ơi…
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC CỦASONGGIATRI
XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁCTẠI ĐÂY