Có những lúc anh tự hỏi em ơi…
Thế gian này sao chơi vơi đến vậy
Đến mây trời cũng hóa thành giông bão
Còn lòng anh hóa chi cho kiếp đời.
Có những lúc anh tự hỏi em ơi…
Ở ngoài kia sao chẳng thấy mây trời
Giữa dòng đời lấy đâu một điểm tựa
Như ngày xưa, còn đâu nữa hả người.
Có những lúc anh tự hỏi em ơi…
Những năm tháng sống ở trong mảnh đời
Chẳng phải nơi ta yêu mà lại gặp
Lại nhìn lên, lại nói trời sắp đặt
Cứ than ôi rồi hóa thành nước mắt
Bởi cuộc đời có sắp đặt được ai…
Có những lúc anh ngước lên nhìn trời
Chỉ thì thầm em có đó người ơi…
Chỉ ước nguyện em nói lời anh biết
Rồi thanh thản với hoa trời cỏ biếc.
Có những lúc anh chẳng muốn ở đời
Muốn cùng em đi tìm cuộc sống mới
Bởi đôi lúc trần thế chẳng phải nơi
Để anh về hẹn mời em được nữa.
Xem thêm các bài thơ khác TẠI ĐÂY