Tôi đứng giữa khoảng trời đầy bão tố
Và bâng quơ suy nghĩ chuyện đã rồi
Mối tình xưa, đến giờ không còn nữa
Phải nhẹ nhàng đứng dậy bước tiếp thôi
Tôi còn nhớ mình ngày xưa nông nổi
Quên bản thân, quên cả chuyện kiên cường
Mặc yếu đuối có khiến mình mệt mỏi
Níu kéo người vì vốn còn rất thương
Tôi chực khóc, sau bao nhiêu gắng gượng
Chợt nỗi đau cứ như thế ùa về
Nỗi nhớ nhung dâng đầy như ngọn lửa
Thiêu đốt tâm hồn trong đêm dài lê thê
Tôi vốn biết mình rất cần mạnh mẽ
Quên ngày xưa, quên hình dáng một người
Có như thế mới không phí tuổi trẻ
Vì chuyện đã từng của lứa tuổi hai mươi.