Bình Liêu chưa đến đã yêu,
Đã thương, đã nhớ, đã xiêu lòng người.
Dong riềng tháng tám đỏ tươi,
Sắc vàng hoa quế tháng mười ngát hương,
Hoa hồi nâu sẫm thân thương,
Đông sang hoa sở trắng đường vùng biên.
Khe Vằn, Sông Moóc, Khe Tiền
Phất phơ dải lụa nàng tiên giữa rừng.
Thác tung nước, bọt tưng bừng
Reo ca bản nhạc lưng chừng núi non.
Mộng mơ nào kém Mẫu Sơn
“Sa Pa thu nhỏ”, mây vờn lối đi
Đỉnh Cao Xiêm, núi Cao ly
Mênh mông bãi cỏ, xanh rì rừng thông.
Thiên đường “xương sống khủng long”
Thu về lau trắng cho lòng ngất ngây,
Bậc thang vàng những mê say
Ngọt ngào hương lúa, dịu bay hương rừng.
Ngày xuân làng bản thêm mừng
Au-pò tưng bừng hội hát giao duyên
Trai tài, giái cũng thuyền quyên
Điệu si, then vẫn lưu truyền xưa nay.
Ai ơi đến với đất này
Bình Liêu thơ mộng đắm say lòng người!
XEM THÊM CÁCBÀI THƠKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ