Thơ: Bàn tay mẹ

“Con ơi u bảo con này

Dù cho bận việc tối ngày, đi xa…

Mỗi ngày con gắng gọi là

Ăn chung một bữa ở nhà với u”.

 

Mẹ già đã chín mươi thu

Mắt mờ chân chậm, lời ru đã khàn

(Người con bị cảm mê man)

Hao gầy tay ấm lan tràn trán con.

“Trán con nóng lắm, mà còn

Bảo không sao! Thế là con dối lòng”.

 

Bàn tay mẹ cứ thong dong

Bóp đầu, xoa cổ, bóp vòng xuống chân.

Bàn tay- mạch máu, đường gân

Chăm sóc con- kẻ lục tuần vẫn thơ.

 

“Con ơi, từ bé tới giờ

Mỗi khi con ốm, u hơ miếng sườn

Nấu cho con cháo, khỏi luôn.

Bây giờ u lại nướng sườn con nghe!”

 

Người con mắt đã cay xè

Tay con, tay mẹ, tay đè lên tay.

Dưng dưng nước mắt rơi đầy

Dang tay ôm lấy mẹ gày thương yêu!

 

Nguyễn Chí Diễn

XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC SỐNG GIÁ TRỊ

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận