“Hai hai tuổi đầu, không còn quá trẻ để viết tiếp những mộng mơ của một cô gái mới lớn rằng cuộc đời toàn màu hồng. Em đang sống trong hiện thực phũ phàng, nếu em không cố gắng thì tự em đã đánh mất đi một cơ hội cho chính mình.”
Đôi tay nhỏ khẽ xé nốt tờ lịch cuối cùng của năm rồi đính lại chỗ cũ một cuốn lịch mới dày cộp. Một năm đã khép lại theo một cách chẳng thể ngờ vì “nhanh quá!”. Em chỉ kịp thốt lên hai chữ như vậy bởi lẽ chưa kịp làm gì cả, ngỡ như mình chỉ vừa kịp thở nhẹ một cái mà đã hết cả một năm dài.
Một năm cũ của em, bắt đầu từ kế hoạch đi thực tập tốt nghiệp, rồi hối hả làm luận văn để kịp ra trường đúng tiến độ. Quãng thời gian đó bận rộn nhưng cũng thật vui.
Tháng bảy lấy bằng, cảm giác vui lắm. Em còn chụp lại những bức ảnh kỉ niệm, lòng phấp phới vì cuối cùng cũng kết thúc bốn năm sống tự lập một mình nơi giảng đường mà không có bố mẹ ở bên. Nhận bằng hôm trước, hôm sau, em lại tất bật đóng mình trong bộ đồ công sở để đi rải hồ sơ xin việc khắp nơi, rồi phỏng vấn, nhảy việc liên tục cho đến gần cuối năm mới dừng lại. Em quyết định làm ở công ty này không phải là thích công việc hiện tại mà chỉ vì gần đến Tết rồi nên cần kiếm chút tiền trước khi về nghỉ lễ.
Bạn bè ra trường, mỗi đứa một phương, chẳng còn gặp nhau nhiều như trước nữa dù chỉ ở trọ khác quận và khác một vài cung đường không giao nhau. Những tin nhắn cũng thưa thớt dần. Em chợt nghĩ, thêm vài năm trải đời, ngoảnh đầu lại chắc chẳng còn ai nữa thì phải. Có lẽ, ai cũng bận rộn để có thể tìm kiếm cho mình những điều tốt đẹp hơn.
Xem thêm:

Cuối năm công việc dồn nhiều, em bù đầu lên mà chẳng kịp thở. Trong khi đó, các bạn lần lượt trao tay cho em tấm thiệp hồng. Thế là cuối tuần lại cun cút bắt một chuyến xe để về chung vui với bạn. Hai hai tuổi đầu không có ai theo đuổi, các bạn đã rủ nhau lần lượt theo chồng bỏ cuộc chơi. Em chỉ biết bật cười.
Năm vừa rồi, cũng có thêm nhiều mối quan hệ mới, có thêm vài ước hẹn, nhưng có lẽ ước hẹn mãi mãi thuộc về một năm đã cũ. Chắc vậy nên người ta cũng đã kịp bỏ quên mà không hề thấy nhắc lại thêm lần nào nữa.
Ngày cuối cùng của một năm đã cũ, em đón sinh nhật với một chiếc bánh nhỏ. Chợt nhận ra, tuổi trẻ đã đi qua được thêm một mùa xuân. Em sẽ còn được tự do, được trẻ đẹp thêm bao lâu trước khi bị trói buộc vào một mối quan hệ như các bạn của em. Em sẽ trở thành mẹ trẻ con, trở thành vợ của người đàn ông mình yêu thương. Nghĩ đến mà thấy vừa vui vừa buồn.
Một năm cũ như một thước phim cũ chạy vội, đôi tay thoăn thoắt xé từ tờ lịch đầu tiên đến tờ cuối cùng. Tờ lịch cuối cùng được dỡ xuống, vậy là hết một năm.
Hai hai tuổi đầu có quá nhiều điều để em phải suy nghĩ và lưỡng lự
Mẹ từng bắt em về quê vì sợ con gái vất vả nhưng em thì chưa ngại khổ, chưa muốn ép bản thân vào một guồng quay cố định, em vẫn muốn ở thành phố lạ lẫm này tự phấn đấu. Mới tự lập, hơi chật vật một chút, cũng có lúc chán nản đến nỗi muốn thả hết tất cả cái đống hỗn độn trước mặt này mà về nhà ôm con mèo con và ngủ. Nhưng em không thể sống vô tư như thời sinh viên được nữa., trưởng thành gắn liền với trách nhiệm hơn. Thế là em lại cặm cụi cắn răng mà ngồi gỡ rối từng chút một, thậm chí làm trên công ty không hết em lại ôm về nhà làm đến quá nửa đêm đến khi mệt phờ thì ngủ quên mất trên bàn làm việc.

Hai hai tuổi đầu, không còn quá trẻ để viết tiếp những mộng mơ của một cô gái mới lớn rằng cuộc đời toàn màu hồng. Em đang sống trong hiện thực phũ phàng, nếu em không cố gắng thì tự em đã đánh mất đi một cơ hội cho chính mình.
Hai hai tuổi đầu, những bữa ăn dần trở thành ăn cho kịp no mà lấy sức đi làm. Miệng vẫn nhai từng hạt cơm khô khốc, ngon hay không ngon cũng không còn quan trọng. Em không thể đỏng đảnh mà kén chọn, đỏng đảnh ngồi gẩy từng hạt cơm như ở nhà. Em phải ăn thật nhanh vì công ty chỉ cho nghỉ trưa có một tiếng đồng hồ.
Hai hai tuổi đầu, em đang tập dần với nhịp sống của những người trưởng thành khác
Gửi em của một năm đã cũ, em viết lên để kể cho chính mình nghe. Hơi buồn cười nhưng mà em thấy có động lực hẳn. Một năm không làm được việc gì trọn vẹn, tất cả mới chỉ như vừa chớm nở, và em như đứa trẻ đang tập đi lò dò từng bước chưa vững.
Gửi em của năm nay, em hi vọng mọi chuyện sẽ có những chuyển biến tích cực hơn, ít nhất là có thể ngồi cà khịa với đám bạn thân để kể khổ về cuộc đời, hoặc kiếm được một chàng trai để yêu thương thì cũng được.
XEM THÊM CÁC TẢN VĂN KHÁC TẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC TẠI ĐÂY
Tags: #Sáng tác #sống giá trị #Tản văn