Tản văn: Điểm số không quan trọng?

“Điểm số không quan trọng”, mẹ tôi nói như vậy. Nhưng sao mẹ trông có vẻ buồn đến thế khi tay đang cầm bài kiểm tra toán 3 điểm của tôi. Điểm số có thực sự không quan trọng như lời mẹ tôi nói hay không?

Tôi không phải là một học sinh giỏi, thậm chí còn được liệt vào danh sách cá biệt của lớp. Việc bị điểm kém là chuyện xảy ra hàng ngày, đều như cơm bữa. Lần nào bị điểm kém, tôi cũng đều cho mẹ biết. Lần nào bị điểm kém, mẹ cũng động viên “Điểm số không quan trọng. Chỉ cần con cố gắng hết sức là được.” Lần nào bị điểm kém, mẹ cũng buồn đến lạ. Mẹ nhìn chằm chằm vào bài kiểm tra đang cầm trong tay, mặt nóng ran, môi mím chặt cố không thốt ra những lời khó nghe, hay cố ngăn dòng nước mắt đang trực chờ tuôn. Tôi… đã làm mẹ buồn.

Nhiều khi tôi tự trách bản thân sao lại làm mẹ buồn nhiều đến như vậy, sao tôi lại không cố gắng hơn. Tôi muốn đem về cho mẹ một điểm 10 tròn trĩnh, muốn mẹ nở nụ cười hạnh phúc và nói “Con của mẹ đã làm được.” Nhưng cứ mỗi lần nhìn vào đống sách vở, tôi lại không thể… Có lẽ tôi hoàn toàn không có khả năng làm cho mẹ vui.

Tôi muốn đem về cho mẹ một điểm 10 tròn trĩnh, muốn mẹ nở nụ cười hạnh phúc và nói “Con của mẹ đã làm được.” Ảnh: Internet

“Mẹ đừng cố động viên con nữa. Con không thể mẹ à… con không thể. Con không thích học một chút nào. Mẹ cứ nói “Điểm số không quan trọng” nhưng mỗi lần con bị điểm kém như vậy mẹ lại buồn. Con muốn nghỉ học đi làm. Mẹ ơi, con không muốn mẹ buồn nữa đâu.”

Mẹ ngạc nhiên nhìn tôi. Cặp mắt to, tròn của mẹ cứ nhìn tôi như vậy một lúc lâu, cả thế giới xung quanh dường như biến mất, chỉ có hai mẹ con. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của mẹ, chúng long lanh, đẹp đẽ đến lạ. Nước mắt mẹ rơi, nhưng mẹ lại cười:

“Con của mẹ đã lớn quá rồi! Mẹ không nhận ra cơ đấy. Mẹ xin lỗi con. Mẹ đã khiến con phải lo lắng nhiều. Con nói đúng. Mẹ buồn khi con bị điểm kém. Mẹ buồn khi con không giỏi giang như bao người. Mẹ xin lỗi vì đã so sánh con với những người khác. Mẹ xin lỗi con.”

Nếu chúng ta nhìn nhận một con cá vào khả năng trèo cây, nó sẽ sống cuộc đời của kẻ thất bại. Ảnh: Internet

Tại sao mẹ lại xin lỗi vì sai lầm của tôi? Tại sao nước mắt tôi cũng tuôn ra thế này? Tôi ôm choàng lấy mẹ. Hai mẹ con ôm nhau khóc, cứ vậy thôi, cứ khóc đến khi nước mắt và nỗi buồn cạn khô.

Ngưng dòng nước mắt, cầm bài kiểm tra của tôi, mẹ viết thêm số 1 vào ô điểm, rồi cười “Với mẹ, những bức vẽ này của con xứng đáng được 10 điểm.”

Tôi bây giờ không còn là một học sinh cá biệt, mà là một họa sĩ. Không đến mức nổi tiếng như những câu chuyện đổi đời, nhưng cũng không còn là một kẻ thất bại như xưa nữa. Tôi thực sự biết ơn mẹ đã nhìn tôi như một con người độc nhất. Nếu chúng ta nhìn nhận một con cá vào khả năng trèo cây, nó sẽ sống cuộc đời của kẻ thất bại. Khi bạn hoài nghi về khả năng của bản thân, nhìn bản thân bằng thước đo của người khác, hãy nhớ đến tôi, một kẻ khác biệt đã làm cho mẹ cười.

Minh Ngọc

Tags: #Sáng tác #Tản văn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *