Đâu là tình yêu cho tổ quốc thiêng liêng, giữa hàng trăm thứ tình yêu đang làm dao động trái tim người?
Mấy hôm nay liên tục các trang báo mạng, thời sự đưa tin về những vụ cháy rừng hàng loạt ở Hà Tĩnh, Quảng Bình, Nghệ An… Dẫu không sinh ra nơi dải đất miền Trung đầy nắng gió, mưa giông nhưng vẫn canh cánh trong lòng một nỗi niềm thương cảm. Kẻ ở đất Bắc, người sống tại Nam chỉ biết ngó trông qua những dòng tin tức, chỉ biết hỏi thăm qua những cuộc gọi từ tỉnh lẻ xa xôi, chỉ mong cho dân mình vẫn được bình yên!
Bao nhiêu ha rừng phòng hộ chìm trong biển lửa như bấy nhiêu chiến binh bảo vệ con người hy sinh! Phải bao nhiêu năm nữa những cây non mới bắt đầu thành cây lớn? Sẽ ra sao cho mùa lũ gần về? Thương sao kể hết nỗi nhọc nhằn, gian khó của miền Trung, những đắng cay mà dân mình phải chịu. Cơn gió Lào vô tình mải miết đi qua để lại tiết trời đầy nóng bức. Đất nức nẻ khô cằn, người ướt đầm lưng áo.

Không biết bao nhiêu vụ cháy rừng thương tâm đã trỗi lên bởi ánh nắng như thiêu, như đốt. Thương làm sao những cánh rừng của người dân, trồng cả chục năm chỉ đợi hồi thu hoạch. Thương lắm những cánh rừng của tự nhiên, sống cả trăm năm chỉ để bảo vệ người. Thương cho tổ chim non không còn bóng dáng mẹ chở che, biết bao loài biến mất chỉ sau một trận thiêu của lửa! Rồi mưa đến tưởng chừng như sẽ át cái hanh khô, nào hay ngập trắng những cánh đồng chưa gặt. Tiếng di dân trên loa phóng thanh nghe như hồi chuông cảnh báo, kẻ dắt bò đi gửi, người bắt gà đi theo, nào quần, nào áo, nào mền gối, chiếu chăn, phải bỏ bọc để đề phòng lũ tới. Biết bao đồ phải dọn dẹp, biết bao thứ phải lo toan, thương người cha dáo dác tìm con trong mùa lũ, thương những người phải ra đi mãi mãi vì thiên tai của tạo hóa. Nay hạn hán, mai lũ lụt, biết bao giờ mới khỏi cảnh trêu ngươi?

Thiên tai là một phần của tạo hóa nhưng ý thức là nơi mỗi con người. Đã có người thương vong vì giữ rừng chống lửa, biết bao người ngày đêm vẫn đang cùng dập lửa. Này anh lấy ong sao không nhìn tàn lửa? Để cháy lan đi cả một biển trời đỏ rực. Này chú đốt rác sao không thèm để ý? Có hay không lửa cháy sắp xuống làng? Thằng em nhỏ hít khói no cả bụng, bà cụ già cũng phải ráng chống gậy di cư, một mái nhà che biết bao nhiêu thế hệ, lửa ơi xin chớ vội tìm về!
Mong cho màu lửa nhanh chóng đi qua, trả lại một miền Trung xanh rì những rặng lá! Mong cho dân mình vẫn bền bỉ hiên ngang, qua những năm tháng nhọc nhằn rồi sẽ có trái ngọt của bình an mang đến! Chỉ mong thôi chẳng biết làm gì được, một chút tình riêng thương đất Mẹ miền Trung…