Sài Gòn tháng 7, năm tôi 18, trời mưa bất chợt, mà có hay trong lòng tôi hóa thành lũ cuốn.
Mỗi thời đại, mỗi con người, ai cũng có mục tiêu sống khác nhau, ai cũng nuôi cho mình một hoài bão nhỏ từ thuở bập bẹ tập đọc những con chữ đầu tiên. Ấy thế mà khi lớn lên rồi, cái sự học nó vô vàn ngả lối, mà rẽ toàn lối một chiều. Bàn về chuyện ngành, chuyện khối với bản thân tôi, vào những giờ phút này, như một trang hồi tưởng về đoạn đường thanh xuân.
Tôi, một học sinh giỏi trong mắt ba mẹ thầy cô suốt những năm tháng học sinh hồn nhiên lại rơi vào lao đao khi bắt đầu năm cuối trung học. Tôi vào đội học sinh giỏi Sinh học của trường từ năm lớp 8, và theo nó đến hết năm lớp 11. Cho nên trong suy nghĩ của mọi người, chắc tôi sẽ thi khối B, hoặc ngành liên quan đến Sinh học. Nhưng tôi của lúc đó chính là không tìm thấy cho bản thân bước tiếp, tôi hoang mang rốt cuộc mình có thật sự sẽ đi cùng ước mơ khối B của “mọi người” hay dừng lại để nói tôi thật sự mệt rồi.
Sinh học, Hóa học hay Toán rốt cuộc có khiến tôi vui vẻ? Tôi học tốt chúng, tôi mến chúng, nhưng tôi không yêu chúng. Đôi lúc hãy như tôi đi, thử xem cái mà bạn học được, học tốt có chắc là hành trang, là con đường có thể đồng hành cùng bạn không. Có khi nó lại là bước trở ngại, ngăn những cảm nhận của chúng ta với những thứ chúng ta phù hợp.
Xem thêm:

Tôi nhớ cái ngày hôm đó, học kì đầu năm lớp 11, trong một tiết học chán phèo nào đó, tôi hí hoáy trong cuốn vở nháp một vài thứ hiện lên trong đầu. Tôi đột nhiên phát hiện, tôi thích vẽ. Rõ ràng tôi có năng khiếu, những thứ tôi vẽ vời khác xa lũ bạn. Khi bạn bè còn ngỡ ngàng vẽ những thứ 2D xấu ục ịch, tôi đã tưởng tưởng tới nhiều thứ hơn, về 3D, về hình khối, về không gian. Và hẳn là hồi đó tôi tự hào lắm về việc mình vẽ đẹp.
Học vẽ trong lớp không làm tôi thỏa mãn. Chỗ tôi còn là nông thôn, nên chuyện đi học thêm năng khiếu múa máy hay vẽ vời với lũ trẻ quê dường như xa vời lắm. Ý định đi học vẽ của tôi càng ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi dừng việc học thêm tất cả các môn vào thời điểm khủng hoảng nhất của việc học hành. Có ai đó giống tôi, tâm lí thường xuyên bị áp lực không?
Với niềm tin của ba mẹ về khối ngành tôi sẽ thi, tôi không có cách nào giải thích cho ba mẹ về việc mình nghỉ học thêm. Thầy cô tạo ra cho tôi một cuộc khủng hoảng thật sự trên lớp, chỉ vì lí do tôi rời lớp học thêm của họ. Tôi bắt đầu nói dối. Nói dối chuyện tôi dùng tiền học của những môn khác để đóng tiền học vẽ. Và cũng nói dối chuyện tôi vẫn ổn…
Về lớp vẽ, nó là thứ duy nhất lúc đó đem lại cho tôi sức sống. Mỗi ngày tới lớp, ngồi suốt 6 tiếng liên tục để vẽ một bức tượng thạch cao lại khiến tôi hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Tôi may mắn có một người thầy vẽ tâm lí, có thể nói bấy giờ thầy là người bạn duy nhất tôi tâm sự những khúc mắc giữ trong lòng. Có hay chăng lúc đó tôi bướng bỉnh, sau mỗi lần tôi than thở, sau một lượt giải đáp, thầy vẫn luôn nhắc lại hãy giải thích cho ba mẹ đừng nói dối nữa. Tôi vẫn không nghe, vẫn giấu diếm đến những ngày giữa năm lớp 12.

Khi tôi bắt đầu mơ về những công trình, những tòa nhà vĩ đại, mơ về những thành phố cổ kính với nét Kiến Trúc Phục Hưng thì cũng lúc bảng điểm thấp lè tè được ba mang về nhà sau lần họp phụ huynh. Không đi học thêm, cũng đồng nghĩa với việc làm kiểm tra không được điểm cao. Ngày đó là vậy, giáo dục luôn có kẻ hở. Thành ra phải nói thật. Tôi được một phen no đòn.
Mọi chuyện đã rồi, thời gian không còn quá nhiều để bắt đầu lại. Ba mẹ nhìn tôi với cặp mắt khác. Chắc là Bác Sĩ ưu tú của họ không còn nên đâm ra có chút phẫn nộ với tôi. Hầu hết những cái nhìn đó tôi không đáp trả. Dường như cái nhà tôi lúc đó ai cũng hóa thành thành kẻ bướng bỉnh.
Con đường tôi chọn, rồi cũng chỉ một mình tôi đi. Ba mẹ ở phía sau có chút giận, mà cũng có xót thương.
Ở đâu đó tôi đọc được một câu, trưởng thành chính là quá trình hóa nước mắt thành im lặng. Bây giờ tôi chưa phải người thành đạt, nhưng có lẽ vào cái tuổi đẹp nhất đó tôi không chọn sai. Nhiều năm tôi gom góp cho mình kiến thức, kinh nghiệm để vào đời, cũng không quên gom góp nước mắt sau mỗi lần thất bại. Ba mẹ già đi từng ngày trong khi tôi chưa đủ dũng khí để trở về nói lời xin lỗi…
XEM THÊM CÁC TẢN VĂN KHÁCTẠI ĐÂY
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCTẠI ĐÂY