(Từ “Nếu em không phải một giấc mơ” của Marc Levy)
-Tình yêu bắt đầu từ tuyệt vọng-
Trong góc tủ
Cô gái ngồi đó… thu lu
Tiếng cọc cạch
Cánh cửa nhiệm màu mở ra trước mắt
Là em… cô gái của hư không
Em vẫn nghĩ mình vô hình vô bóng
Rồi ngỡ ngàng, khi anh hỏi:
“Cô là ai?”
Sau nhiều ngày bơ vơ tuyệt vọng
Anh nhìn thấy em? Anh nhìn thấy em không?
Như phép nhiệm màu trong cuộc sống
Ta gặp nhau, có phải chữ duyên không?
Ngày anh đến
Anh như hơi ấm
Sưởi đến em hy vọng trong đời
Anh nhắc em, cuộc sống thật tuyệt vời
Và nhân thế vẫn có anh chờ đợi
Để em muốn sống… không buông lơi
Để em thêm sức mạnh chống chọi với đời
Ta những tưởng bên nhau không rời bước
Nhưng hình bóng vẫn chỉ là ảo ảnh
Và tình yêu đã cho em sức mạnh
Để thân xác một ngày thức giấc
Quay trở về
Cách Mạnh Bà chỉ còn trong gang tấc.
Khi trở về, nhưng sao em quên mất
Người cùng em những ngày tháng mơ hồ
Trong những khoảnh khắc hư vô
Như cơn mơ tỉnh giấc
Không thể nào có thật và… em quên.
Từ lúc
Em tan vào hư không
Anh như người rơi vào tuyệt vọng
Ngỡ mất em mãi mãi trong đời
Nhưng cuộc sống thật tuyệt vời
Anh biết
Em đã hồn về với xác
Trong nỗi vui… lòng anh tan nát
Khi anh đến bên em, lòng vui không siết
“Anh là ai?” Sao em lại không biết
Tình của anh rơi vào giã biệt
Những ngày bên nhau, anh không tiếc
Anh không thể quên vì anh yêu tha thiết
Em thì sao em quên hết
Anh ra đi lòng anh xem như chết
Dẫu đến đâu bóng em vẫn in từng dấu vết
Anh cố quên, anh lại đau lòng.
Em quên hết
Nhưng lòng không quên hết
Người lạ đến và đi không từ biệt
Nhưng sao em như có điều luyến tiếc
Vẫn mơ hồ, không biết… điều gì em đã quên
Tên anh là gì, vì sao anh đến
Em lại nghĩ suy về anh lần nữa… không thể quên.