Ngày người mình thương không thương mình nữa
Trời bỗng hết xanh, nắng bỗng hết vàng
Chỉ còn lại mây đen như muốn khóc
Là trời đang nức nở, hay em đang?
Ngày người mình thương không thương mình nữa
Cuốn sổ tay giấu kĩ bỗng rách toang
Ảnh chung đôi sao chỉ còn một nửa
Nửa kia đâu? Em chớ vội bàng hoàng
À thì ra, người ta bên tình mới
Còn mong ngóng chi người đó quay về
Không trách người đi nhẫn tâm phụ bạc
Chỉ trách mình năm tháng vẫn u mê
Người mình thương? Mình không còn thương nữa
Ngày trôi qua, người hối hận ngoái đầu
Tiếc thay…
Em gặp người yêu em nhiều hơn thế
Bình dị, lặng thầm nhưng vẫn đậm sâu!