SAO THẾ…?
Sao tiếc mãi khi lỡ tay đánh vỡ
Một món đồ, dẫu quí giá vô song?
Chuyện dù to, lâu rồi thành chuyện nhỏ
Sinh mạng người, chẳng phải quí hơn không?
Sao buồn hoài lúc gặp điều thất bại?
Khi sớm mai chim vẫn hót trên cành
Bài thơ hay, là khi còn viết mãi…
Gục ngã này, là bệ phóng tương lai!
Sao nằm đó mà thất tình rã rượi?
Có mãi nên đau khổ bởi một người?
Hoa dẫu đẹp cũng đến ngày héo rũ
Hãy thương thân, đứng dậy và tươi cười!
Sao chậm thế, dù một lời xin lỗi?
Để mất đi tình bạn vốn tinh khôi
Khi vội vã buông ra lời cay độc?
Cô đơn buồn tự trách bởi mình thôi!
Sao hờ hững khi còn cha, còn mẹ?
Cứ thản nhiên cho cuộc sống riêng tư?
Đợi đứng trước nắp quan tài lạnh lẽo
Ai cần nghe tiếng khóc đứa con hư?
Sao ngày ấy lá thư tình không gửi?
Để giờ đây khoé mắt ướt mi sầu
Nhìn xe đi, xác hoa hồng rơi lại
Chỉ mong người hạnh phúc được bền lâu…
Sao không nói, dù một lời từ giã?
Chia tay rồi, đừng xát muối lòng đau
Không mong gặp, thì cũng đừng xa lánh
Như hai tia của đường thẳng không đầu
Bút danh: Tam Niên