• Shop
  • My Account
    • Cart
    • Checkout
  • Mời cộng tác
Sống giá trị
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
Sống giá trị
No Result
View All Result
Home Sáng tác Tản văn

Sài Gòn – nơi gặp gỡ để rồi chia ly

Sài Gòn - nơi gặp gỡ để rồi chia ly

Danh Thị Ly Sa by Danh Thị Ly Sa
Tháng Ba 13, 2020
in Tản văn
0 0
0
15
L

Ảnh internet

Tôi từng nghe đâu đó có người nói rằng “Đôi khi ta yêu một thành phố không chỉ vì thành phố ấy đẹp mà vì có một ai đó”. Một ai đó dù làm ta khóc rất nhiều nhưng ta vẫn cứ nhớ, dù làm ta đau rất nhiều nhưng ta vẫn cứ thương để rồi vì ai đó mà thành phố này đã trở thành nơi ký ức không bao giờ bỏ quên.

Sài Gòn – một chiều thu tháng tám, tôi gặp anh trong một buổi hẹn đi cùng với nhỏ bạn cùng phòng tại quán cà phê nhỏ mà anh hay gọi đùa là “Cây me”. Tôi tự nhận mình là đứa rất dễ thân mà bởi vì rất dễ thân nên chẳng mấy chốc tôi đã làm quen được tất cả những người lạ đang ngồi với mình trong đó có anh.

Ẩn sau vẻ mặt lạnh lùng và ưu tư ấy thì anh là một người khá vui tính. Tôi và anh đã trở thành bạn của nhau sau buổi nói chuyện hôm đó, rồi chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau hơn, thường xuyên gặp nhau hơn. Thế là yêu! Tôi cũng không hiểu tại sao tình yêu đến với tôi lại dễ dàng đến thế, dễ dàng đến nhưng chẳng dễ dàng để rời đi.

Tôi chẳng biết nên gọi mối quan hệ này là gì nữa? Là tôi đơn phương anh hay chỉ là sự ngộ nhận?

Sau những sự quan tâm, sau những ngọt ngào anh dành cho tôi, anh bảo “Anh chỉ xem em như là em gái thôi”, tôi lặng thinh trước câu nói hờ hững đó của anh! Có lẽ anh sẽ không bao giờ biết rằng, tình cảm trong anh mặc dù chỉ là nhất thời nhưng tổn thương trong tôi là mãi mãi chẳng thể phai nhòa.

Hay tin anh đến Sài Gòn, vì việc gì tôi cũng chẳng cần biết, để quyết định đến gặp anh, tôi đã đắn đo rất nhiều.

– Mày bị làm sao thế? – Cái vỗ vay của nhỏ bạn làm tôi giật mình.

Tôi đứng phắt dậy và bước đi vội vã, trong đầu tôi lúc này chỉ có anh, tôi nhớ anh.

– Xe buýt hôm nay sao chậm thế! – Tôi càu nhàu.

Liếc mắt nhìn qua ô cửa kính, hồn bâng quơ nghĩ về anh. “Tôi phải đối diện với anh thế nào đây? Gặp anh sẽ nói gì? Nên giả vờ như người lạ hay hồ hởi như gặp lại người bạn sau nhiều ngày không liên lạc với nhau?” Hàng tá suy nghĩ cứ bủa vây trong tâm trí tôi. Một chút bồi hồi, một chút lo lắng và một chút đau nhói là cảm giác của tôi lúc này.

Xem thêm:QUÁN CÀ PHÊ NGÀY ẤY…

Không thấy anh, tôi lặng im trong căn phòng cùng những người bạn chẳng phải là thân thiết, chỉ ậm ừ vài câu rồi loay hoay với chiếc điện thoại trên tay.

Nửa tiếng sau, có tiếng bước chân cùng giọng nói cười bước tới, tim tôi đập liên hồi, tôi chẳng dám ngoái nhìn, tôi biết đó là anh. Tôi phải làm sao, làm sao đây trời đất ơi? Ước gì tôi có thể biến mất khỏi đây ngay lập tức.

Sự thật là không đến mức tôi phải sợ hãi đến thế, bởi anh đã chẳng màng đến sự hiện diện của tôi. Cả buổi ấy, từ lúc chạm mặt đến lúc ra về chúng tôi chẳng thèm nhìn nhau một cái huống chi nói đến chuyện buông lời chào hỏi.

Tôi bỏ ra ngoài trong khi mọi người đang trò chuyện.

Hít một hơi thở thật sâu ngước nhìn bầu trời mà nước mắt từ đâu rơi xuống. Không gian yên tĩnh đến mức, tôi có thể nghe được tiếng gió lao xao qua từng kẽ lá.

Trở lại căn phòng, mọi thứ cũng chẳng khá hơn là bao. Vẫn như thế, chẳng ai nhìn ai. Anh nói chuyện với những người bạn của anh, còn tôi ai hỏi gì thì đáp nấy, chứ cũng chẳng biết nói gì hơn. Lặng lẽ một mình như thế. Bởi thế giới đó không thuộc về tôi.

Tôi lọt thỏm giữa một đám lao xao, nhốn nháo, chẳng buồn ăn, chẳng buồn nói chuyện, cũng chẳng dám quay mặt đi hướng khác, sợ một ai đó vô tình chạm vào mắt tôi khi nó đã đỏ hoe sắp vỡ òa thành tiếng. Có lẽ anh hiểu, nhưng tôi biết anh cũng không thể làm gì khác ngoài cách lơ đi như tôi chưa hề tồn tại.

Ảnh internet

Tôi đòi về nhưng vì trời mưa lớn nên đành nán lại. Tôi nằm xuống, anh cũng nằm song song với tôi và một bạn nữ khác nằm chính giữa. Chỉ cần giang cánh tay ra là có thể chạm mặt, tay có thể nắm tay vậy mà tưởng chừng như cách xa vô tận. Cứ nghĩ cái gọi là khoảng cách chính là cách nhau vài trăm cây số ngờ đâu người ngay trước mắt mà cũng chẳng gọi là gần. Anh nhắm mắt, duỗi thẳng chân. Tôi cũng thế, chỉ là ánh mắt chẳng chịu nghe lời cứ nghiêng mình qua phải để ngắm nhìn người con trai mà mình bỏ tất cả chỉ để nhìn thấy anh, để biết rằng anh vẫn hiện hữu trong cuộc đời tôi. Tôi chẳng dám nhìn lâu, tôi sợ người ta phát hiện, nghiêng mình qua trái, môi mặn chát.

Chẳng biết anh có thật sự đã ngủ hay chưa, nhưng anh vẫn nhắm mắt. Tôi lặng lẽ bước ra, xách ba lô lên và xin phép mọi người ra về. Tôi chẳng dám ở lại đây thêm giây phút nào nữa, mỗi phút giây ở lại đây tim tôi đau lắm.

“Lúc em quay mặt đi anh có nhìn em không? Hãy nói với em là có nhé, dù chỉ một lần, một lần thôi, để em biết rằng anh vẫn thấy em tồn tại. Anh đã đi rồi, đi xa rồi. Hôm nay xe buýt đông người quá. Em nghẹt thở, đưa mắt dõi theo một thứ gì đó xa xăm.”

Trời vẫn mưa. Một mình tôi trở về căn phòng, người ướt sũng, cứ mặc cho cơ thể lạnh cóng vì mưa, tôi chốn vào một góc phòng khóc như thể mình vừa trải qua một điều gì khủng khiếp. Ừ có lẽ vậy. Tôi không biết mình có nên nhắn tin cho anh hay không, mặc dù đã có quá nhiều tin nhắn gửi đi nhưng chỉ được đáp lại bằng sự lặng im vô tình. Tôi đã chẳng kìm được lòng mình, nhắn tin trách móc anh đủ điều.

Anh xin lỗi và nói một vài lí do gì đấy tôi chả nhớ rồi mất hút. Tiếng khóc ngày càng lớn nhưng không thể lấn át được tiếng mưa. Mưa bao giờ cũng đồng hành với nỗi buồn của con người. Nếu không có mưa, tôi đã không đủ can đảm để khóc nhiều đến vậy. Yếu đuối ư, không hẳn thế, chỉ là tôi chọn khóc để dỗ dành trái tim bé bỏng đang mang vết thương của mình thôi.

Đã bốn năm trôi qua, tôi vẫn cứ đau đáu cho một mối tình chưa có mở đầu và chẳng biết khi nào sẽ kết thúc. Khoảng thời gian đó, tôi sống bằng nước mắt, bằng sự vô tâm đến từ anh. Tôi không trách anh vì tất cả là cảm xúc của riêng tôi, là do tôi không cho phép mình ngừng yêu anh, là do tôi cố chấp.

DANH THỊ LY SA

XEM THÊM CÁC BÀI VIẾT KHÁC TẠI ĐÂY

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Tags: DANH THỊ LY SASÀI GÒNtản văn haytản văn sống giá trịtản văn tình yêu
Previous Post

Review Sách “Tôi Tự Học” – Con đường học vấn sẽ chẳng còn mờ mịt

Next Post

Đoái hoài nhớ thương

Next Post

Đoái hoài nhớ thương

Please login to join discussion
No Result
View All Result

Bài viết mới

  • Cù lao không chỉ là địa điểm, bạn có biết thêm 4 nghĩa này?
  • 9 kỹ năng sinh viên cần có để không lao đao sau đại dịch
  • 7 Kỹ Năng Cần Thiết Trong Thế Giới Cạnh Tranh
  • (không có tiêu đề)
  • (không có tiêu đề)

Phản hồi gần đây

  • Quang Vũ trong Yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu?
  • Nguyễn Thị Hồng Diễm trong Review phim: Cuộc đời của Pi – Bộ phim nên xem khi chán nản, tuyệt vọng…
  • dinhphuong888 trong Tiền Bạc và Hạnh Phúc
  • songgiatri QTV trong Hướng dẫn thành viên đăng bài và tính nhuận trên website Sống Giá Trị
  • songgiatri QTV trong LÀM THẾ NÀO ĐỂ HỒI PHỤC MỘT CỘNG ĐỒNG GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT?

Lưu trữ

  • Tháng Tư 2022
  • Tháng Ba 2022
  • Tháng Mười Một 2021
  • Tháng Mười 2021
  • Tháng Chín 2021
  • Tháng Bảy 2021
  • Tháng Sáu 2021
  • Tháng Ba 2021
  • Tháng Một 2021
  • Tháng Năm 2020
  • Tháng Tư 2020
  • Tháng Ba 2020
  • Tháng Hai 2020
  • Tháng Một 2020
  • Tháng Mười Hai 2019
  • Tháng Mười Một 2019
  • Tháng Mười 2019
  • Tháng Chín 2019
  • Tháng Tám 2019
  • Tháng Bảy 2019
  • Tháng Sáu 2019

Chuyên mục

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

Meta

  • Đăng ký
  • Đăng nhập
  • RSS bài viết
  • RSS bình luận
  • WordPress.org

Sống Giá Trị

Sống Giá Trị là thương hiệu được bảo hộ bởi VietHope
songgiatri.info@gmail.com

Sitemap

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

FACEBOOK

Sống Giá Trị

WEBSITE LIÊN KẾT

Hội Ma Ngoáy
  • About
  • Advertise
  • Privacy & Policy
  • Mời cộng tác

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
  • Đăng Nhập

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

Login to your account below

Forgotten Password? Sign Up

Fill the forms bellow to register

All fields are required. Log In

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In