Con đường rải nhựa xám ôm dọc theo bờ biển tạo thành đường cong uốn lượn trông như một con trăn khổng lồ. Gió từ hướng biển thổi vào ran rát còn không khí thì dính nhớp trên da bởi hơi nước mang theo vô số tinh thể muối. Sóng tung bọt trắng xóa ì oạp nối tiếp nhau chạy vào bờ tạo thành một cuộc đua kéo dài bất tận. Biển xanh, mây trắng, nắng vàng. Thật là một khung cảnh tươi đẹp!
Tôi rời khỏi ghế đá đặt phía trước khách sạn, mắt ngó nghiêng về phía cửa hàng cho thuê đồ bơi, phụ kiện và phao tắm biển cách đó chừng một trăm mét. Thu Nương kéo tay Uyên vừa đúng lúc ra tới, cả hai trông rất dễ thương với quần jeans ngắn và áo thun cổ tròn in hình thú mỏ vịt Perry – giống hệt như bộ trang phục mà tôi đang mặc.
Uyên ôm cái phao bơi hình bánh xe làm từ nhựa vinyl to tướng, cô nàng huých vào vai tôi rồi nói bằng cái giọng bỡn cợt như thường lệ “Đi thôi chích bông!” kèm theo một cú nháy mắt. Thu Nương và tôi nhìn nhau lắc đầu. Ba đứa tôi chơi thân với nhau từ năm lớp Mười, trong khi tôi và Thu Nương thuộc kiểu trầm ngâm ít nói thì Uyên lại là đứa thích ồn ào náo nhiệt.
Thu Nương là lớp trưởng lớp tôi và cô ấy là người đề xuất chuyến du lịch lần này – vào những ngày nghỉ còn sót lại cuối cùng – trước khi bước vào kỳ thi đầy cam go thử thách. Bằng sự uy tín của mình, Thu Nương gần như thuyết phục được tất cả mọi người – một tập thể với hơn bốn mươi đứa cứng đầu và cực kỳ rắc rối. Cô ấy còn trình bày kế hoạch của mình trước giáo viên chủ nhiệm và cả Hội cha mẹ học sinh của lớp, để bọn tôi có cơ hội được vui chơi thỏa thích ở đây. Mấy ngày gần đây, tôi và Uyên thường xuyên nhìn chằm chặp Thu Nương với ánh mắt tràn đầy sùng bái, cho đến khi cô nàng dùng những ngón tay to tướng cốc lên đầu hai đứa.
Bọn tôi băng qua đường và đặt chân xuống bãi cát trắng phau đang mời gọi. Sóng biển lên xuống dập dềnh, phía xa xa mặt nước lấp lánh phản chiếu những tia sáng từ mặt trời và hắt ngược lại lên những đám mây. Ba đứa tôi bám vào cái phao nổi, di chuyển đến vị trí cách xa bờ một chút rồi bắt đầu nghịch nước. Xung quanh tôi, mấy đứa bạn khác cũng đang ngụp lặn và cười ré lên mỗi khi bắt gặp một đợt sóng lớn đổ ập xuống đầu.
Gió thổi mát rười rượi và nước biển buổi chiều khá là ấm áp. Bọn tôi đùa nghịch một lúc lâu, cho tới khi bác gái Chi Hội trưởng Hội Cha mẹ học sinh xuống kêu cả bọn lên bờ đi tắm để chuẩn bị di chuyển đến địa điểm ăn cơm chiều. Tôi lên bãi cát nhặt dép cho cả bọn – mấy đôi dép xỏ ngón màu xanh da trời của khách sạn – trong khi Uyên và Thu Nương kéo cái phao. Lúc ngước mặt lên, tôi nhận ra một cậu bạn cùng lớp đang nhìn chằm chằm về phía mình. Tôi khựng lại một giây, cậu ta không nhìn mình, tôi đoán cậu ấy nhìn cái gì sau lưng tôi kìa. Thế nên, tôi quay đầu lại.
Mặt trời khổng lồ và đỏ rực như một quả cầu lửa nơi đường chân trời khiến tôi choáng ngợp. Những áng mây xung quanh ánh lên màu vàng hoặc màu cam chói lòa. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoàng hôn trên biển, thật quá sức tưởng tượng.
“Mặt trời lặn kìa” tôi nói với hai cô bạn.
“Đẹp quá” Uyên nói.
Cả bọn đứng ngây người và im lặng ngắm nhìn hồi lâu. Quả cầu đỏ rực đã bị đại dương mênh mông nuốt hết gần một nửa vẫn đang cố gắng phát ra những tia sáng cuối ngày. Một đàn chim nhỏ tình cờ bay ngang qua tạo nên một khoảnh khắc đẹp đẽ kỳ lạ.
Ba đứa tôi về phòng và chia nhau đi tắm. Hải Anh – cậu bạn ngắm mặt trời với bọn tôi khi nãy – bắt gặp ba đứa ở hành lang, cậu ta cười cười rồi chìa ra một túi trái cây. Uyên nhận lấy một cách tự nhiên còn Thu Nương thì lịch sự nói câu “cám ơn”.
“Nhờ lớp trưởng mà mình với Uyên được hưởng ké trái cây” –tôi cợt nhả chọc ghẹo Thu Nương rồi nhìn nhìn túi trái cây trong tay Uyên, toàn táo, mận và quýt – “nếu mình nhớ không lầm thì lần nào cậu ta cũng toàn mua mấy trái này”. Bọn con trai đa số đều không để ý đến những chi tiết nhỏ, tôi nghĩ vậy, bởi vì táo, mận và quýt không phải là sở thích của Thu Nương. Đồ ngốc, cô ấy thích xoài với dứa cơ.
Bởi tôi còn bận lảm nhảm nên một lúc sau tôi mới nhận ra hai cô bạn đang nín lặng và trố mắt nhìn mình.
“Sao thế?” – Tôi hỏi.
Không ai trả lời tôi.
“Có chuyện gì?!’” – Tôi gắt lên.
Rốt cuộc thì Uyên cũng trả lời bằng một cú hất tay khiến chiếc gối bọc cotton trắng tinh bay theo một đường vòng cung rồi đáp vào đầu tôi. Tôi không thèm đỡ, tôi biết nó chẳng thể gây đau đớn gì.
Thu Nương phản ứng nhẹ nhàng hơn. Cô nàng đóng cửa phòng rồi kéo tôi lên giường nệm “Cậu ngồi xuống đây, cả Uyên nữa, tụi mình nói chuyện một lát.”
“Hải Anh thích cậu.” – Sau gần năm phút ‘nói chuyện phải trái’, Thu Nương cuối cùng chốt hạ một câu.
“Chuyện từ khi nào vậy?” – Tôi còn chưa phục hồi tinh thần sau cơn choáng váng –
“Sao không ai nói cho mình?”- Uyên cắn cắn môi
“Bọn mình đâu có ngờ là cậu khờ khạo đến thế, Thu Nương có đề cập mấy lần nhưng cậu toàn lảng đi nên bọn mình tưởng cậu ngại.”
Tôi cố nhớ lại những lần mà bọn tôi nhắc đến cậu ta. Nhưng tôi chẳng nhớ được tí gì.
“Vậy giờ mình phải làm thế nào?” – Tôi hỏi.
“Thử thách cậu ta,” – Uyên khoa tay múa chân –
“Đánh nhau một trận xem cậu ta có đánh thắng nổi cậu hay không, nếu không thắng nổi thì cho cậu ta next!”
Tôi tiện tay trùm cái mền lên đầu Uyên và ép cho cô nàng ngậm miệng. Tôi là nữ sinh, không phải đại ca học đường. Tôi nhìn về phía Thu Nương, Thu Nương gần như biết tất cả mọi thứ, cô ấy sẽ cho tôi lời khuyên thích hợp nhất.
Quả thực đúng như thế.
——
Tôi ra chỗ bậc chắn sóng ngồi hong cho khô tóc trong lúc chờ đợi hai cô bạn thân tắm xong. Đã gần sáu giờ chiều nhưng trời còn chưa tắt nắng, nước biển chuyển sang một màu xanh lạ thường mà tôi không thể gọi tên. Tôi hít một hơi thứ không khí mằn mặn vào lồng ngực, gió mơn man trên da và trên tóc tôi.
“Ê, cậu ở đây làm gì thế?”
Tôi quay sang và nhìn thấy Hải Anh, vì cậu ta mà mình bị ném gối vào mặt. Tôi nhìn nhìn một lúc, đột nhiên phát hiện cậu ta có gì đó không giống với cậu bạn mà tôi quen biết suốt hai năm nay. Ý tôi là, tôi vẫn luôn biết cậu ấy là ai, nhưng đây là lần đầu tôi nhìn nhận Hải Anh bằng ánh mắt xem xét một đứa con trai chứ không phải một thằng bạn nào đấy cùng lớp.
“Hóng gió thôi.” – Tôi đáp.
Cậu ta cười, đưa một quả táo đỏ mọng trước mặt tôi.
“Cậu ăn không?”
Tôi nở một nụ cười lịch sự như thường ngày và định mở miệng từ chối. Hãy cho cậu ta một cơ hội – Thu Nương đã nói thế – và cậu cũng phải tự cho bản thân một cơ hội để trải nghiệm và học cách ứng xử từ trải nghiệm đó. Thế nên tôi sửa miệng.
“Có,” – Tôi với tay lấy trái táo
“Đưa đây.”
Ngay sau đó tôi âm thầm hối hận. Tôi ước rằng mình đã cư xử dịu dàng hơn – như một thiếu nữ – thay vì dứt khoát chộp lấy quả táo trong tay cậu ta – như một đứa ăn cướp.
Tôi cắn trái táo. Nó khá ngọt. Sau đó là một khoảng im lặng, tôi không biết nên nói gì. Lòng bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi. Lúc này điều tôi hi vọng nhất đó là hai cô bạn nhanh chóng xuất hiện, bởi vì tôi lo sợ rằng chỉ cần ngồi thêm vài phút nữa thôi, tôi sẽ làm những hành động ngốc nghếch. Thí dụ như bị mất thăng bằng và té úp mặt xuống đụn cát trắng mịn dưới chân, ngay trước mắt một gã trai đang để ý đến mình.
“Cậu đã nghe kể về những quả táo nổi tiếng chưa?” – Hải Anh lên tiếng.
Câu hỏi thu hút sự chú ý của tôi. Tôi nhẹ nhàng thở ra.
“Mình chưa nghe bao giờ.” – Tôi đáp.
“Mình gợi ý cho cậu đáp án đầu tiên, những cái sau cậu sẽ đoán ra thôi. Cậu có biết quả táo của bà Eva không?”
“À, biết” – Cái này thì tôi biết – “Nó còn được gọi là trái cấm.”
“Cậu còn biết trái táo nào khác nữa không?” – Cậu ta hỏi.
Tôi nghĩ nghĩ. “Trái táo độc mà Hoàng hậu đưa cho Bạch Tuyết có tính không?”
“Có chứ,” – Hải Anh cười hiền lành, tôi biết ơn vì cậu ấy đã rất kiên nhẫn với tôi – “Vẫn còn nhé!”
“Tráo táo bị cắn dở của hãng Apple.”
“Đúng rồi, còn nữa!”
“Vẫn còn nữa á?” – Táo ở đâu ra nhiều vậy?
Cậu ta nhìn tôi. “Trái táo rớt trúng đầu Newton đó,” – cậu ta làm điệu bộ bị táo rớt trúng đầu.
“Phát ngôn linh tinh,” – Tôi phì cười và dùng cùi chỏ huých vào vai Hải Anh, vì tôi học Taekwondo từ năm lên bảy tuổi nên tôi biết cú đánh này khá mạnh, may mắn cậu ta không rơi xuống đất – “trái táo rớt bên cạnh ông ấy chứ không có trúng đầu nhé.”
Cậu ta tiếp tục kể cho tôi thêm một vài quả táo ‘kinh điển’ khác. Bọn tôi nói chuyện vui vẻ và tôi đã cảm thấy thoải mái hơn.
“Ê” – Hải Anh quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt mong chờ – “cho mình ăn với.”
Não tôi bỗng chốc trì độn. Ăn cái gì? Trái táo này á? Tôi nhìn xuống tay mình và thấy trái táo bị gặm chỉ còn một nửa. Một nỗi tức giận chợt trào lên trong lòng.
Tôi không ngại chia sẻ đồ ăn thức uống với bạn bè. Thực tế, chúng ta vẫn thường ăn chung uống chung với lũ bạn gần như là mỗi ngày. Nguyên nhân tôi tức giận bởi vì: đây là một quả táo. Tôi có thể ăn nó cùng với Uyên và Thu Nương, vì bọn tôi chơi thân với nhau, nhưng cậu ta thì… bọn tôi không thân đến mức có thể chia sẻ một quả táo. Đầu óc tôi chuyển nhanh. Tôi tính toán đến việc giả vờ trượt tay và làm quả táo rơi xuống đất…
Hãy cho cậu ta một cơ hội, và cậu cũng phải tự cho bản thân một cơ hội để trải nghiệm và học cách ứng xử từ trải nghiệm đó.
Tôi không phải Thu Nương. Nếu Thu Nương ở đây, cô ấy sẽ có cách giải quyết vô cùng hợp lý và nhã nhặn cho tình huống này. Cô ấy sẽ biến tình huống bối rối thành một câu chuyện cười và hóa giải nó. Tôi nhớ đến lời khuyên mà ‘lớp trưởng biết tuốt’ dành cho mình. Quan trọng là, tôi tin cô ấy.
Tôi nhìn thẳng về phía trước, nơi mà bầu trời và mặt biển nhập lại thành một đường kẻ khó có thể phân biệt rõ ràng. Tôi cố gắng không nhìn cậu ta.
Cuối cùng, tôi giao ra quả táo đã-bị-gặm-một-nửa.
Nhưng cậu ta không cầm lấy quả táo. Tôi cảm thấy cổ tay nhột nhột. Đến khi tôi quay đầu nhìn lại thì cậu ta đã gỡ xong cái đồng hồ trên tay tôi và nhanh chóng nhảy tọt xuống đất.
Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng và hoàn toàn á khẩu trước hành vi ‘ăn cướp’ trắng trợn này thì Hải Anh đã đeo xong cái đồng hồ Citizen màu hồng của tôi lên cái cổ tay nổi đầy gân của cậu ta.
“Trả đây!” – Tôi gào lên.
Cậu ta cười cười nhìn tôi và trưng ra vẻ mặt vênh váo nhất có thể.
“Cậu giỏi thì xuống đây mà lấy!”
Tôi nhẹ nhàng co duỗi các ngón tay – một hình thức khởi động – và cảm nhận được hàm lượng adrenaline – loại chất hóa học điều khiển nhịp tim tự nhiên do cơ thể tự tiết ra trong một số trường hợp đặc biệt – đang tăng dần trong máu. Tôi nhận thấy mạch máu dưới da chạy rần rật – nhớ ra rằng Uyên đã nói đúng và lẽ ra tôi không nên bịt miệng cô ấy – tôi cần phải tẩn cho tên này một trận. Thu Nương cũng nói rằng tôi nên cho Hải Anh một cơ hội. Cơ hội đánh nhau với cậu ta! Tôi nheo mắt đánh giá chiều cao đối phương và số cơ bắp mà cậu ta có. Cũng thường thôi. Bằng một động tác gọn gàng, tôi nhảy xuống đất.
“Lê Hải Anh, hôm nay cậu chết chắc!”