Phòng triển lãm số 8

Đừng phân định sự hạnh phúc của đời người bằng tỉ lệ của tiếng cười và tiếng khóc. Bởi đến cuối cùng, cái quý giá nhất của đời người lại là yêu hận rõ ràng!

Ngày mưa tháng tám mùa thu

Trên cung đường Hà Nội cổ

Lá vàng tan tác

Phòng triển lãm số 8…

khai trương.

Ánh đèn lung linh

Người phụ nữ 80 tuổi

tấm lưng còng như gánh cả cuộc đời

dạo quanh những phòng tranh

Đôi chân chầm chậm, chắc chắn.

 

Người thấy gì?

Trên những bức tranh đầy màu sắc ấy

Phải chăng thấy tiếng khóc ngày đầu tiên?

Thấy à ơi chiếc nôi ngày gió Lào,

Thấy chàng trai với nụ cười như nắng vàng rực rỡ

với đóa hoa hồng đỏ

Nên nụ cười mới chói lòa đến thế!

 

Người thấy chăng những theo đuổi tuổi đôi mươi?

Thấy những nỗi lòng cả đời không nói,

Thấy bước chân vội vã dưới cơn mưa

không đuổi kịp một tiếng “gặp lại”.

Nên nụ cười mới tiếc nuối đến thế!

 

Hình như người cũng thấy những bài thánh ca buồn

Đưa linh hồn về lòng đất

Thấy giọt nước mắt đầy bờ mi

Buổi chia tay cuối cùng năm ấy

Nên nụ cười mới đau thương đến thế!

 

Liệu người có thấy không?

Hình ảnh những đứa con chào đời

thiêng liêng đến thế!

Thấy bàn tay người đàn ông

cả đời không buông

Nên nụ cười mới mãn nguyện đến thế!

 

Phòng triển lãm số 8

Trên cung đường Hà Nội cổ

Cuộc đời như mộng

Quý giá nhất

Là yêu hận rõ ràng!

Cuộc đời mỗi con người, rồi sẽ có ngày phải đi qua Phòng triển lãm số 8. Cuộc sống này, có nhiều người đau khổ nhiều hơn hạnh phúc. Nhưng cũng có nhiều người tiếng cười lấn át lời khóc than.

Đừng phân định sự hạnh phúc của đời người bằng tỉ lệ của tiếng cười và tiếng khóc. Bởi đến cuối cùng, cái quý giá nhất của đời người lại là yêu hận rõ ràng!

Thế Mạn

XEM THÊM CÁC BÀI THƠ KHÁC TẠI ĐÂY

XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC SONGGIATRI

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận