Nửa hồn đã khuất
Đêm đông lạnh lòng tôi sầu ảm đạm,
Nghĩ về em hình bóng cũ yêu thương.
Ngày em đi màu trời thay sắc xám,
Dằn vặt tôi như dạ khúc đêm trường.
Ngày em đi chim kia buồn thôi hát,
Hoa thôi cười thôi thơm ngát vì đâu?
Ngày em đi suối bỗng hoá buồn rầu.
Thầm róc rách tiếc thương người trinh nữ.
Phút lặng thầm trải lòng về quá khứ,
Ngắm thiên đường đẹp đẽ của hai ta.
Gục vào nhau âu yếm buổi chiều tà,
Và mãi mãi thiên đường nằm lại đó.
Với tôi, em như nụ hồng chớm nở,
Khẽ mơ màng đượm hơi thở mùa xuân.
Em vĩnh biệt tôi cũng mùa đẹp nhất,
Tôi biết đó là mùa xuân cuối cùng.
Tôi giật mình phút thờ thẫn mông lung,
Dáng hình em như vẫn còn ở đó.
Vẫn ngây dại như cành hồng trước ngõ,
Khiến hồn tôi dang dở dở dang.
Tôi vẫn yêu em yêu say đắm vô vàn,
Bằng nửa linh hồn chứa chan xúc cảm.
Như con sóng kia dâng trào không kìm hãm,
Quyện cát xô bờ như em quyện vào anh.