Nhớ
Con sinh ra nơi miền đất nghèo khó,
Cha gian lao để có những bữa cơm.
Sáng thức giấc ngoài đồng cùng rạ rơm,
Những chai sờn đôi bàn tay in rõ.
Ngày con sinh, mây cũng vờn trong gió,
Cơn mưa rào cứ đổ xuống không nguôi.
Sấm dồn vang phá nát cả đất trời,
Mẹ vẫn gắng phiên chợ chiều khép muộn.
Bốn mươi năm nhưng nào ai có muốn,
Xa mẹ cha, rời bỏ chốn quê hương.
Nơi đất khách sống tha phương lưu lạc,
Mỗi đêm về nhớ khúc nhạc mẹ ru.
Con ở đây nào có khác ngục tù,
Tâm trong sáng mà sao lòng buốt giá.
Vẫn nhói đau khi mỗi độ xuân về,
Con nhớ quá! Hồn quê mình trong gió.
Bao năm rồi con lớn lên ở đó,
Nhặt mùa xuân để ghép lại tuổi thơ.
Những con đường trong nắng sớm tinh mơ,
Mắt khép hờ cho lệ rơi chảy mãi.
Bốn mươi năm bây giờ con về lại,
Vẫn như xưa bức ảnh cũ làng quê.
Tiếng chim hót nghe ríu rít say mê,
Cho căng tràn những ngày về vội vã.
Lớn lên rồi nên một thời con đã,
Tắm dòng La, nước muôn ngã mênh mông.
Con về đây tất cả hóa hư không,
Cho nhẹ lòng nỗi niềm người xa xứ.
Quang Vũ