Phú quý, quyền lực ích chi?
Sân si, đố kị làm gì khổ nhau?
Một khi dịch bệnh gieo sầu
Giàu, nghèo bất động trắng màu tang thương…
Em corona mới “khai trương”
Thế giới điên đảo, nhà trường lặng im
Phố chợ, hàng quán vắng tênh
Ninja đầy khắp chẳng nhìn ra nhau
Zombie- xác sống khác đâu?
Người thân mà phải âu sầu cách li…
Vui chơi lễ hội… quên đi!
Vũ Hán tận thế so bì chẳng cam
Thiên tai dịch bệnh đổ sầm
Loài người nhỏ bé chỉ tầm… búp bê!
Hổ báo đi, sang chảnh đi!
Một khi nằm xuống khác gì dế, giun!
Đừng lớn tiếng, lí sự cùn
Phật, Chúa cũng chịu… khốn cùng người mang
Cũng từ sống vội, sống vàng
Ăn bất chấp, ở bất nhân, bất cần
Chiến tranh, động đất, sóng thần…
Ma tuý huỷ hoại trắng ngần hoá đen
Loài người chỉ muốn đi lên
Văn minh nhân loại ưu tiên hàng đầu
Người tính bằng trời tính đâu?
Dẫu không cam chịu cúi đầu làm ngơ
Chỉ mong khi biển lặng lờ
Dành điều tốt đẹp chẳng ngờ cho nhau
Ừ, đời người chẳng bao lâu
Thôi thì trao tặng tận sâu tâm hồn
Những lời nói toả ngát hương
Những hành động thắm tình thương con người
Tiếc rằng thơ chỉ đọc chơi
Người hay cứ nói, kẻ cười vô can…
À ha, ta ám thị rằng:
Bình tâm, tử tế song hành an nhiên!
Tam Niên – FB Phạm Quốc Chương