Tôi tin chắc rằng rất nhiều người trong số chúng ta đều đã từng yêu một người xa lạ. Chỉ một ánh mắt, một nụ cười, chỉ một lần lướt ngang qua. Thế là yêu, là thương, là trộm nhớ hình bóng dẫu xa lạ đó.
Một tác giả đã viết thế này: Ai cũng có tuổi trẻ và những câu chuyện tuổi trẻ của riêng mình, trong mỗi câu chuyện ấy đều có những hồi ức kèm theo cả sự nuối tiếc mãi in sâu lại nơi trái tim.
Câu chuyện bắt đầu khi tôi gặp được một người đặc biệt. Chỉ tiếc rằng, dù bản thân có rung động, tôi cũng không thể mãi mãi ở bên người ấy, không sớm thì muộn rồi cũng phải buông tay.
…
Tôi quen anh khi còn là một cô gái 15 tuổi vừa chập chững vào đời. Còn anh, anh hơn tôi sáu tuổi nhưng đã bỏ học từ sớm và đi làm. Chúng tôi quen biết nhau qua một group chat.
Anh rất hay chọc tức tôi, đến mức tôi phải gắt lên:
“ Khùng hả, thích tự ngược hay như nào. Muốn nghe chửi đến thế à. “
Anh cười vui vẻ: “ Xù lông rồi. Đáng yêu.”
Lần đầu tiên có người khen tôi đáng yêu.
Dù bắt đầu chẳng mấy tốt đẹp nhưng chúng tôi lại khá thân và hay nhắn tin với nhau. Anh còn xung phong nhận làm báo thức cho tôi:
“Mai anh dậy rồi nhắn tin cho mày, nhớ đừng tắt điện thoại.”
Mối quan hệ “vi diệu” của chúng tôi kéo dài rất lâu.
Tôi và anh gọi nhau lúc thì anh – em, khi thì anh – mày, nhiều khi bực quá tôi xưng hô cả mày – tao, anh không có ý kiến. Nhiều lúc nhớ lại, tôi chợt nghĩ, có phải do cách xưng hô loạn xạ khiến chúng tôi quên luôn việc phải hỏi tên đối phương. Bởi vậy, dù biết được rất nhiều điều của nhau nhưng cái tên lại không hề biết.
Chúng tôi trò chuyện mỗi ngày, cứ mỗi lúc rảnh rỗi là nhắn tin kể cho nhau nghe về nhưng chuyện xảy ra trong xung quanh. Càng nhắn tôi và anh càng gần nhau hơn.
Nhiều lúc tôi tự hỏi: mối quan hệ giữa chúng tôi là gì?
Là bạn bè thì dư ra một chút thân thiết, là người yêu thì thiếu một chút yêu thương. Cho nên, cuối cùng chúng tôi chẳng là gì của nhau cả. Bỏ đi thì không nỡ, quan tâm hóa ra lại dư thừa.
Xem thêm:
Tôi biết “mặt” anh qua những tấm hình anh đăng trên facebook nhưng tôi thì ngược lại. Chưa bao giờ tôi đăng ảnh lên phương tiện đại chúng. Anh không yêu cầu xem hình, tôi không chủ động cho biết.
Khoảng cách giữa chúng tôi lúc gần lúc xa, điều đó như một sự cám dỗ khiến tôi duy trì mối quan hệ.
Anh bảo rằng, cách tôi nói chuyện rất giống một người, cũng lần đó anh hỏi tên tôi.
Điều khiến tôi không ngờ đến chính là tôi và cô ấy – người con gái anh thầm yêu, giống nhau từ cách nói chuyện đến cái tên. Từ trước đến giờ tôi chưa từng tin vào số phận nhưng sự trùng hợp này quá đỗi bất ngờ.
Anh kể cho tôi nghe về mối tình của anh hay đúng hơn là quãng thời gian 8 năm đau khổ anh yêu đơn phương.
Có lẽ anh cảm thấy giữa tôi và người ấy có sự đồng điệu khiến anh muốn trải lòng. Không biết nên vui hay buồn… Nhưng có lẽ nỗi buồn chiếm nhiều hơn đi…
Biết được mối tình của anh tôi có hàng ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng đọng lại chỉ muốn hỏi anh.. Điều gì khiến anh cố gắng đến vậy? Vì sao phải cố chấp đến thế? Một tình yêu chưa bắt đầu đã định sẵn kết quả đáng để đau khổ vậy sao?
Lúc này tôi vẫn chưa nhận thức được tình yêu…
Đến khi tôi biết rung động, biết thứ tình cảm mà bản thân đang dành cho anh – có lẽ là thích chăng? Nhưng không cho rằng anh sẽ có tình cảm với mình, anh sẽ thuộc về mình vậy nên lựa chọn buông bỏ.
Con người kia lại chẳng dễ dàng buông tay như thế. Không bỏ cuộc, anh luôn cố gắng bám víu mối tình không có kết quả của mình.
Anh mệt không? Mệt sao không biết dừng lại? Không mệt thì còn muốn tiếp tục đến bao giờ?
Đôi khi tôi nghe anh trải lòng. Anh từng nói với tôi: “Cô ấy luôn làm anh ghét, nhưng ghét không được, vẫn luôn nhớ lúc người ta tuyệt tình, lúc gặp lại vẫn xem như chưa có gì xảy ra… Dù có chuyện gì đi nữa, anh cũng không buông được, đó là bản năng lưu luyến, bản thân còn không biết mình muốn giữ.”
Một thời gian chúng tôi không nhắn với nhau một tin nào. Mãi tới một hôm có tin nhắn của anh:
“ Nhớ tao không? ”
“ Có nhớ ” – Tôi trả lời.
Anh lại hỏi: “ Yêu tao không? ”
Yêu? Chưa đâu, chỉ là do những cuộc trò chuyện của chúng ta khiến tim em hơi loạn nhịp. Chỉ là thích, cũng có thể là do xao động nhất thời chứ chưa đến nỗi yêu.
Tôi không trả lời.
…
“ Ra sân bay chơi với tao, tao sắp đi rồi.”
Dù được thông báo trước nhưng trong tôi vẫn có gì đó nghẹn lại, cảm giác khó chịu không thể diễn tả.
Ngày đó, anh quyết định đi làm xa nhà. Tôi lại không thể tới tiễn anh, chỉ nói:
“ Đi đường cẩn thận, xuống máy bay nhớ nhắn tin cho em. ”
Anh không trả lời.
Hôm sau, tôi nhận được tin từ anh. Anh thông báo mình đã xuống máy bay và sắp tới nơi làm việc.
Tôi chỉ đơn giản: “Nghỉ ngơi đi, nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng chỉ hút thuốc không.”
Tin nhắn trả lời một lúc lâu mới tới, tôi chưa bao giờ quên được dòng chữ hiện lên màn hình điện thoại ngày ấy:
“Anh chỉ ước, giá như chúng ta gặp nhau vào một thời điểm khác. Khi mà em đã đủ trưởng thành và khi mà anh đã vượt qua tổn thương” – Ngọt ngào nhưng pha lẫn sự chua sót.
Sau đó, chúng tôi vẫn bình thường hoặc là chỉ tôi nghĩ vậy. Tôi không hỏi điều gì qua dòng tin ấy, anh cũng không hề nhắc lại. Tôi hiểu được anh cũng có tình cảm với mình, nhưng vì rất nhiều lý do mà chúng tôi không phá vỡ được bức tường cuối cùng.
Tôi biết, tôi biết điều đó ngay từ lúc nhận ra tình cảm của bản thân, vậy nên…không sao cả.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi yêu một người theo cách cố gắng như thế, ngây thơ như thế và dũng cảm như thế.
Rồi điều gì đến cũng đến, người anh yêu nhất kết hôn. Hôm đó, anh uống rất nhiều. Trong cơn say, anh nói, anh sẽ tỏ tình cô ấy.
Mối tình 8 năm đã đến hồi kết, anh lựa chọn giải thoát cho bản thân bằng cách bày tỏ tình cảm mà bản thân đã che giấu bao lâu nay.
Hôm đó, tôi chỉ nhắn lại hai từ:
“Cố lên”.
Không có chúc thành công, không có cầu may mắn. Vì tôi biết rằng, một khi anh chịu tỏ tình thì mối quan hệ của họ càng xa nhau hơn. Anh chắc chắn biết điều đó, biết rõ hơn cả tôi. Thế nên anh dùng cách này để kết thúc. Cách khiến bản thân đau khổ nhất.
Cô ấy nói lời cảm ơn và chúc anh sẽ tìm được hạnh phúc của riêng mình.
Anh biết, biết cô ấy và anh đời này định sẵn không thể ở bên nhau, nhưng anh không muốn quên cô ấy, không muốn buông bỏ tình yêu của mình, anh chấp nhận ghi tạc hình bóng cô ấy ở trong tim suốt đời.
Tôi không an ủi, anh không nhắc đến. Hai chúng tôi luôn như vậy, ăn ý một cách bất ngờ.
…
Cái ngày mà tôi nhận ra anh và tôi không còn nhắn tin với trong một khoảng thời gian dài. Tin nhắn cuối cùng là của anh, không hồi âm, không tiếp tục.
Khi tôi biết tài khoản facebook của anh bị mất, anh không tìm tôi như trước, không chủ động nhắn tin cho tôi. Tôi lại không thể xác định anh ở đâu giữa thế giới ảo khổng lồ này. Từ đó đến nay không một tin nhắn…
Có lẽ, anh bỏ cuộc rồi.
Cũng tốt thôi…
Có đôi khi tôi tự hỏi, anh giờ thế nào? Anh hạnh phúc chứ? Mong rằng anh tìm được tình yêu chân chính và…chúc anh hạnh phúc.
Thật không ngờ sẽ có một ngày tôi vì chữ ‘thương’ mà luỵ đến thế!
Vẫn biết rằng, có những người rời đi sẽ không trở lại nữa. Có những năm tháng đã qua sẽ không quay lại nữa. Có những cảm xúc chỉ xuất hiện một lần rồi thôi. Nhưng tôi vẫn không cách nào ngừng nhớ về anh.
Ban đầu, cho rằng thứ tình cảm này chỉ là một hạt nhỏ rồi sẽ tan, ai ngờ chẳng những không tan mà còn ăn sâu bén rễ, ngày ngày nuôi dưỡng thứ tình cảm tôi dành cho anh.
Bản thân không biết bao lần nghĩ đến một ngày kia, vô tình gặp lại: liệu rằng, anh có nhớ tôi không? Có nhớ đứa con gái đã từng nhắn tin cùng anh mỗi ngày? Nhớ đến đứa ngốc nghếch thích thầm anh… Anh đã cai thuốc chưa? Có uống thuốc đều đặt mỗi ngày không? Có nhớ lần tiếp theo tái khám là khi nào?….
Phải chăng, sự trừng phạt mà ông trời dành cho con người không phải là lãng quên mà vĩnh viễn ghi nhớ. Sẽ mất bao lâu nữa tôi mới không còn rung động bởi một cái tên hay đau lòng khi vô tình nhìn lại những dòng tin nhắn cũ…
Chúng tôi, từ gặp mặt đến rời xa. Thân quen để thành xa lạ. Hóa ra, tiếc nuối lớn nhất trên đời này không phải là không đến được với nhau, cũng không phải là không thể bên nhau trọn đời, trọn kiếp. Mà là đã bỏ lỡ nhau khi ngỡ như đã gần trong gang tấc…
***
Thanh xuân này được gặp nhau là cái duyên rồi. Thanh xuân có một người trong tim là hạnh phúc rồi. Cuộc sống đâu thể cho ai trọn vẹn điều gì phải không?
Dù sao cũng cảm ơn ngày ấy tôi được gặp anh. Cảm ơn trong những năm tháng tuổi trẻ trống trải ấy mỗi một trang hồi ức của tôi đều khắc tên anh. Gặp anh, với tôi, là những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ.
Hy vọng, khi gặp lại, chúng ta đều hạnh phúc.
XEM THÊMTRUYỆN NGẮNKHÁC
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁCSỐNG GIÁ TRỊ