Màu của hạnh phúc – cuốn sách của nhiều tác giả.
“Họ đã có những ngày tháng miệt mài bằng đam mê và tận hiến bằng khát khao truyền dẫn cảm xúc vào mỗi con chữ. Họ đã tinh chế niềm Hạnh Phúc của chính họ, chưng cất cảm xúc ấy để nó có thể chạm đến tận cùng bạn đọc, tạo ra những xung động tích cực, lan tỏa mãnh liệt và biến chúng thành (thuộc) về bạn”.
Giữ ấm gia đình
Nuôi lớn tình bạn
Thắp lửa trái tim
Trở nên đặc biệt
Lời tựa sách đầy ý nghĩa về tình cảm gia đình, bạn bè và ngay chính bản thân mình. Màu của hạnh phúc “được luyện từ hơi ấm của vòng tay ôm, hân hoan của tia nắng đầu ngày, háo hức của buổi hẹn đầu, bâng khuâng của buổi chiều mưa, run rẩy của nụ hôn đầu vụng dại…”
“Mỗi con người đều có vị trí riêng trong cuộc đời này. Nếu làm một thứ mà không được ai yêu mến, bản thân cũng không thấy hài lòng, nghĩa là mình đang không ở đúng chỗ lẽ ra nên ở”. Câu nói này giúp cho thầy Minh – thầy dạy toán, nhận ra đâu mới là chỗ mình nên ở. Thầy không giỏi giao tiếp, có kiến thức nhưng lại không thể truyền đạt được cho học sinh. Khi đọc được câu nói từ chính học sinh của mình thầy đã xác định lại mục tiêu của bản thân. Cuối cùng thầy chuyển về làm công tác nghiên cứu ở trường Đại học và không còn tham gia giảng dạy nữa. Trước khi đi, thầy để lại mẩu giấy cho học sinh của mình với dòng chữ “Cảm ơn em thầy đi tìm chỗ của mình đây”.
Các bạn đã tìm thấy chỗ của mình chưa? Hay vẫn còn đang luẩn quẩn trong vòng xoáy cuộc sống. Một lúc nào đó thử ngẫm lại xem bạn đang ở vị trí nào? Có đang làm đúng công việc mình muốn làm không? Có muốn sống một cuộc sống khác, làm một việc khác và ở nơi ở khác không?
Xem thêm:

“Một ngày nào đó, có những điều nhỏ nhoi sẽ chỉ cho bạn thấy rằng, bạn xứng đáng được yêu thương trọn vẹn hơn, khi bạn là chính mình, chứ không phải là một ai khác”. Đây là điều mà Nguyên nhận ra khi trải qua mối tình thanh xuân đầy lãng mạn, mang theo hơi thở của tuổi trẻ với khoa. Nhưng tình cảm thanh xuân có mấy ai giữ được trọn vẹn, sớm nở tối tàn như cách mà tác giả Cửu Bả Đao đã nói: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi”. Tình cảm của Khoa với Nguyên cũng theo “quy luật” đó mà diễn ra, họ mến nhau, ở bên nhau nhưng rồi cũng theo cách nào đó mà chia tay trong sự tiếc nuối.
Tuổi trẻ chính là như vậy, tình cảm đến theo một cách rất hồn nhiên, chính vì sự hồn nhiên đó lại làm cho nó rất khó để quên đi. Thanh xuân mà, tình cảm còn trẻ dại, mấy ai có thể đi tới cuối cùng. Bởi vì không thể đến được với nhau mới khiến con người tiếc nuối, đó cũng là một loại chấp niệm.
Không chỉ có tình yêu thanh xuân như Khoa và Nguyên, Màu của hạnh phúc còn dành một phần nhỏ để nói về cô gái tìm lại tình yêu với âm nhạc sau một tai nạn bất ngờ cướp đi người bạn hiểu cô ấy nhất, cô từng nghĩ người bạn ấy sẽ ở bên mình mãi mãi “nhưng rốt cuộc họ lại biến mất một cách lãng xẹt, bỏ lại những đoạn ký ức vỡ vụn”. Sau tai nạn nhân vật “tôi” đã bảo bố của mình cho đi chiếc piano mà cô ấy yêu quý nhất. Nhưng cuối cùng cô ấy cũng hiểu được rằng “cuộc đời vẫn vậy, dù nó lấy đi của bạn thứ gì, thể nào nó cũng bù lại cho bạn thứ khác, vấn đề là bạn có chịu đi tìm hay không”. Cả quá trình từ niềm đam mê âm nhạc đến việc buông bỏ đam mê cuối cùng lại trở về với tình yêu âm nhạc một lần nữa, trải qua mất mát, đau thương bàn tay đẹp đẽ ấy sẽ lại lướt trên phím đàn một lần nữa. Cô gái, chúc thành công!
Cuốn sách Màu của hạnh phúc còn làm mình ấn tượng với câu chuyện “Cô đơn cũng không khóc!” của Phan Ý Nhiên. Một cô gái kiên quyết tới nơi đất khách quê người sinh sống, dù có khó khăn vất vả tới đâu cũng không quên cố gắng. Khi được hỏi cô ấy vẫn mạnh mẽ “Paris rất vui. Đi học rất thích. Đi làm rất tốt”. Những lời yêu thương vẫn tắc nghẹn trong lòng không thể nói. Dù thế nào cũng phải cố gắng “Cô đơn cũng không được khóc!”. Nhưng chính cô ấy lại một lần nữa tự hỏi lòng mình “có buồn không”. “Có thể nào buồn không khi chính bản thân mình là người đã quyết định không ngoảnh đầu lại một lần nào, tiến vào phòng cách ly sân bay một ngày xưa cũ ấy? Có thể nào buồn không nhỉ khi đứng trước người đàn ông mà mình đã có nhiều tình cảm, sự kiêu hãnh luôn dẫn lối cho trái tim?”. Kết quả là có. Cô gái ấy luôn hối tiếc một điều duy nhất, đáng lẽ ra trong những năm tháng ấy nên nói với K: “Đôi lúc cô đơn…hãy để em được khóc!”
Chỉ là một vài điều nhỏ nhoi mình chia sẻ về cuốn sách, mỗi câu chuyện là một lời gửi gắm từ tác giả, có vui, có buồn, nhưng hạnh phúc giống như một nụ hôn, bạn cần chia sẻ để tận hưởng nó.
Màu của hạnh phúc truyền dẫn cảm hứng, niềm tin, cảm xúc tích cực và cả lửa để bừng sáng và bùng cháy! Hãy thắp hạnh phúc cho trái tim bạn bằng cuốn sách này nhé!
XEM THÊM BÀI VIẾTREVIEW SÁCH
XEM THÊM BÀI VIẾT CHUYÊN MỤC KHÁC CỦASỐNG GIÁ TRỊ