Một ngày mưa. Một cô gái. Và một con mèo.
Tôi thu dọn lại mớ cọ và màu nước. Quá đủ cho một sáng Chủ nhật tươi đẹp! Bên ngoài mưa đã ngừng từ lúc nào, bầu trời trong xanh và ráo hoảnh. Những gợn nắng nhạt nhòa vắt ngang qua mấy đám mây trắng như bông, thật là một khung cảnh đáng yêu.
Tôi mặc áo khoác và bước xuống đường, trong lúc cô nàng Miu – thuộc giống mèo Xiêm và nặng bốn kí lô – vẫn đang cuộn mình nằm ngủ trên kệ sách. Mặt đường loang loáng sau cơn mưa và ánh nắng hắt lên từ các vũng nước đọng. Không khí đầy hơi nước trở nên tươi mát và trong lành.
Tiệm Circle K chỉ cách nhà tôi khoảng ba khúc cua. Một vài cửa hiệu mở cửa khá muộn vào buổi sáng cuối tuần. Dòng xe trên đường cũng di chuyển chầm chậm và những người đi bộ có vẻ nhàn nhã. Tất cả như đều bị chi phối bởi tác dụng của “ma thuật Ngày Chủ Nhật”.
Riêng cửa hiệu Circle K này thì khác, đã có khá đông khách mua hàng ở đó khi tôi bước vào. Một vài người đang lựa chọn mấy món hàng, số khác thì di chuyển quanh các dãy kệ. Bên khu ăn uống, cô bạn Thu Nương đang vẫy tay với tôi. Hôm nay cô nàng trông tươi tắn lạ lùng với áo thun ôm màu xanh da trời và váy tennis ngắn. Tôi vẫy lại cô ấy rồi tới quầy mua một hũ kem chocolate.
“Phối đồ đẹp đấy”, tôi nói và đặt hũ kem lạnh xuống bàn. Cô nàng tặng lại tôi một nụ hôn gió từ bờ môi chúm chím màu cam đỏ.
“Ăn đi, Oanh Oanh còn chưa tới đâu”. Lớp trưởng đẩy sang tôi cây bánh Oreo loại nhân đậu phộng đã bóc dở. Tôi nhón tay lấy một cái.
Oanh Oanh là lớp phó văn thể mỹ của lớp và hôm nay bọn tôi có một buổi hẹn bất đắc dĩ. Bạn biết đấy, bất kì tập thể nào cũng cần những đứa như bọn tôi, được biết đến như những kẻ nhận trách nhiệm tiên phong trong các hoạt động của lớp, nhưng theo tôi thì nhiệm vụ quan trọng của bọn tôi đó là thu dọn mớ rắc rối mà một tập thể gồm bốn mươi hai “đứa trẻ” thuộc lứa tuổi vị thành niên có thể gây ra.
Oanh Oanh chỉ tới sau tôi vài phút. Cô nàng là thành viên chủ chốt của Hội Tiên Nữ, tập hợp những đứa con gái thích chưng diện nhất lớp. Và lúc này đây, cô ấy đang uyển chuyển sải từng bước tự tin vào cửa hàng tiện lợi trên đôi giày cao gót màu đen đính vô số hạt cườm trong suốt lấp lánh. Chỉ ở bên ngoài bọn tôi mới dám ăn mặc như thế, bởi vì giày cao gót là một trong những món bị cấm tiệt ở trường.
Hội trưởng Hội Tiên Nữ thả cái túi xách da màu đen bóng lộn xuống bàn. “Báo cho hai cưng một tin xấu”, cô nàng nói nhỏ như cái kiểu đang thì thầm, đồng thời khiến ba đứa tôi chụm đầu vào nhau trông như đang bàn tính một âm mưu nào đó khá là nguy hiểm, tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi son và nước hoa của cả ba đang hòa lẫn vào nhau, “thầy chủ nhiệm vừa mới gọi điện cho mình trước khi mình đến đây”.
Tôi và lớp trưởng nhìn nhau.
Oanh Oanh nâng cái ly đựng thức uống Coca làm bằng giấy – loại hay dùng trong các siêu thị tiện lợi – và uống từng hớp nhỏ, cô nàng nói một cách chậm rãi, như nhấn từng từ một, “thầy nói, nếu không thống nhất được áo lớp thì cả đám bọn mình cứ mặc đồng phục thể dục mà đi tham quan”.
“Nooo…..” Lớp trưởng bất ngờ lắc đầu nguầy nguậy khiến cho mấy lọn tóc xoăn xinh đẹp bung xõa trên đôi vai nhỏ nhắn, cùng với biểu cảm thống thiết một cách cường điệu “đừng mà!”
Bọn tôi không ai nhịn cười nổi với kiểu phản ứng quá lố của cô nàng. Dù vậy nhưng tôi cũng phải đồng ý một điều: tin tức này rõ ràng là một thảm họa. Bạn đừng hiểu lầm, ý tôi là tôi thực sự có cảm tình sâu sắc với bộ đồng phục thể dục của trường. Tôi – cũng như nhiều đứa học trò khác theo học tại ngôi trường cấp ba này – đều thừa nhận rằng bọn tôi khá là tự hào về nó, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi. Chuyến tham quan của trường dành riêng cho khối Mười Hai sẽ được tổ chức sau hơn một tháng nữa, và nó chính xác là một trong những cơ hội cuối cùng mà bọn tôi được cùng nhau đi dã ngoại cũng như thắt chặt tình bạn bè và thể hiện sự đoàn kết ở một tập thể đã đi cùng nhau trong suốt ba năm, trước khi chính thức giã từ trường trung học. Trong tình huống đặc biệt như thế này thì bộ ‘đồng phục thể dục’ chẳng thể đem lại điều tốt đẹp gì hay cho bất cứ ai cả dù nó có đẹp và ý nghĩa đến đâu.
Vấn đề tranh cãi trong việc chọn áo lớp tất nhiên không phải mới xảy lần đầu với đám học sinh cuối cấp như bọn tôi. Nó diễn ra theo một chu kỳ cố định, gần giống như một thông lệ – hoặc có thể gọi nó là nghi thức kỳ quái nhưng bắt buộc – diễn ra mỗi năm một lần, thường là sau lễ khai giảng khoảng chừng một tháng. Thông thường nó sẽ bắt đầu bằng việc “mình dễ tính mà, mình sao cũng được” nhưng cuối cùng lại kết thúc bằng một trận chiến dữ dội đến nỗi giáo viên chủ nhiệm phải đứng ra can thiệp. Nếu đem ra so sánh thì những lần bầu ban cán sự lớp hay thậm chí là Đại hội Chi đoàn cũng chỉ được xem như những buổi họp nhẹ nhàng và hoàn toàn dễ chịu.
Trong hai năm trước, cuộc tranh cãi làm hao phí rất nhiều thời gian và công sức – quan trọng hơn cả là nó đe dọa đến tình đoàn kết tập thể – rốt cuộc lại chẳng đi đến đâu. Sau cùng, thầy chủ nhiệm bất đắc dĩ phải lãnh phần việc này. Năm đầu tiên, thầy chọn cho bọn tôi loại áo thun sọc ngang bảy màu khiến bốn mươi hai nam thanh nữ tú phải khóc thét! Hãy tưởng tượng rằng bạn có thể nổi bần bật dưới sân trường kể cả bạn đứng ở bất cứ đâu, hoặc giả như bạn cố tình trốn ở cái ngách nào thì mọi người cũng đều phát hiện ra bạn và đem trả về cho giáo viên chủ nhiệm. Năm thứ hai thì bọn tôi mỗi đứa được phát cho một cái áo thun màu hồng dạ quang.
Đến năm thứ ba thì, tựa như phiến đá gặp phải dòng nước chảy liên tục ngày đêm, sự kiên nhẫn mà thầy dành cho bọn tôi suốt hai năm qua rốt cuộc cũng hao mòn. Hiện tại bọn tôi đang đối mặt với nguy cơ trở thành những đứa thất bại trong vấn đề xây dựng tinh thần tập thể, bắt đầu bằng việc mặc đồng phục thể dục để tham gia chuyến tham quan cuối cùng với tư cách là học sinh trung học.
Lớp trưởng xoay xoay một lọn tóc xoăn bằng mấy ngón tay thon dài “Đây là năm cuối của tất cả bọn mình, mình không thể để nó rơi vào kết cục bi thảm như thế được,” cô nàng lại thở dài “chỉ là lớp mình chọn ra hai màu với tỉ lệ đồng thuận ngang nhau nên mình cũng chẳng có cách nào.”
“Thực ra thì mình vừa nghĩ đến một thứ,” Oanh Oanh lơ đãng nói trong lúc chăm chú săm soi mấy cái móng giả vẽ bông tuyết trắng trên tay tôi “để mình nói hai bạn nghe thử…”
***
“Này, bỏ cây son xuống và lau sạch môi của cậu trước khi thầy vào lớp!” – cô bạn lớp trưởng của tôi tha thướt trong tà áo dài trắng đi một vòng quanh lớp và phát hiện mấy đứa con gái lén thoa son sau buổi chào cờ – “Sao sáng nào mình cũng phải nhắc nhở cậu thế hả?”
“Cái này không phải son môi,” – đứa con gái quơ quơ thỏi son trước mặt lớp trưởng – “nó là son dưỡngggg, cậu không thấy à?”
“Vậy lần sau cậu nhớ dùng son dưỡng không màu giùm mình” – lớp trưởng hít vào một hơi – “còn bây giờ thì lau sạch đi nhé.
Tôi ngắm nghía ‘tác phẩm’ trên máy tính – cái thứ làm tôi mất đến hơn một giờ đồng hồ để thực hiện trên phần mềm Adobe Photoshop CC phiên bản dùng thử miễn phí. Và tôi cũng hoàn toàn đồng ý với Oanh Oanh: đây là cách giải quyết tốt nhất trong tình huống này! Suy cho cùng đây không phải là một ý tưởng mới, thêm vào đó, nó còn từng là ‘trend’ – kiểu áo làm mưa làm gió một thời. Tôi ra hiệu cho lớp trưởng và Oanh Oanh rồi làm nốt công đoạn cuối cùng – copy và paste ‘tác phẩm’ từ cái USB nhỏ xíu màu đỏ mà chị Hai cho mượn lúc tối hôm qua ra máy tính – và trình chiếu nó trước cả lớp.
Tiếng ồn ào từ từ giảm dần rồi tắt hẳn. Tôi nhìn thấy hơn bốn mươi cặp mắt đang nhìn chăm chăm lên màn hình ti vi – được kết nối với máy tính riêng trên bàn giáo viên ở mỗi lớp và đặt phía trên cái bảng từ màu xanh – bằng cái vẻ tò mò và tập trung hết cỡ.
“Này các bạn,” – tôi lên tiếng và thành công trong việc dời sự chú ý của mọi người từ cái ti vi về phía mình – “lớp mình bữa giờ đưa ra hai ý kiến về màu áo lớp, là màu xanh nước biển và màu đỏ tươi,” – tôi rê chuột làm con trỏ xuất hiện trên chỗ cái áo – “nên hôm qua mình cùng lớp trưởng với Oanh Oanh đã họp, và bạn Oanh Oanh đề xuất ý tưởng làm áo lớp bằng cách phối hai màu, nửa bên trái màu xanh vạt dài và nửa bên phải màu đỏ vạt ngắn hơn như thế này,” – tôi dừng lại một chút để quan sát phản ứng của mọi người, không có ai bất mãn hay phản đối. Tôi âm thầm thở ra, “các bạn có đồng ý mẫu áo lớp này không?’
Anh chàng đội trưởng đội bóng đá của trường ngồi phía cuối lớp – cao khoảng một mét tám và bự con tới mức thường xuyên phải đặt mua quần áo và những đôi giày ngoại cỡ – đột nhiên đứng lên và vỗ tay đôm đốp. Theo sau đó, các thành viên khác cũng đồng loạt hưởng ứng tạo nên một tràng vỗ tay kéo dài. Nhờ có Oanh Oanh mà mấy cô nàng xinh đẹp trong Hội Tiên Nữ lẫn đám fan của bọn họ thi nhau thả những nụ hôn gió về phía bọn tôi.
“Vậy lát mình sẽ báo lại với thầy là lớp đã thống nhất xong áo lớp rồi nhé, cám ơn các bạn, cám ơn cả lớp chúng ta đã làm việc ăn ý thế này!” – lớp trưởng cười tươi như hoa chốt lại ý kiến lần cuối cùng trong lúc tôi và Oanh Oanh tắt máy tính và thu dọn các thứ trên bàn giáo viên.
Thầy giáo chủ nhiệm bước vào lớp ngay sau đó và tôi nghe lớp trưởng nói thật nhanh “Trưa nay hẹn hai bạn ăn cơm ở quán Kim Chi, mình mời!”