• Shop
  • My Account
    • Cart
    • Checkout
  • Mời cộng tác
Sống giá trị
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
No Result
View All Result
Sống giá trị
No Result
View All Result
Home Sáng tác Truyện

Kí ức mùa cũ

Trương Dương Tuyết Ngân by Trương Dương Tuyết Ngân
Tháng Một 1, 2020
in Truyện
1 0
0
23
Kí ức mùa cũ

Lời bài hát I need you baby vang lên diệu nhẹ như hòa làm một với hương hoa nhài nằm tận trong một góc quán. Tôi ngồi ở quầy, tay mân mê tách trà đã nguội, lòng bỗng bâng quơ nhớ về một thời đã cũ. Vài năm trôi qua những thứ tưởng chừng chẳng thể thay đổi lại biến hóa không ngừng. Cũng giống như những người trước mắt, thoáng chốc đã hóa cũ kĩ.

Ánh chiều tà trở nên chói chang hơn giữa những ngày cuối năm se lạnh. Ánh sáng chập chờn khiến mắt tôi như mờ đi theo bóng tối, dần dần hiện ra một vóc dáng quen thuộc. Tà áo dài chưa kịp vén, mái tóc thả ngang lưng bay bay trong gió chiều. Tôi thấy một gương mặt thanh tú với những đường nét đẹp đẽ. Nhưng những hư ảo do chính tôi mường tượng ra lại chợt biến mất trong tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng đầy luyến tiếc của chính bản thân tôi.

“Thanh ơi…”

Một cảm xúc khó tả dâng lên nóng ran cả mặt. Góc quán cũ in dày dặn những quá khứ thế nhưng tại sao tôi lại lui tới thường xuyên. Họa chăng trong cõi lòng này, tôi vẫn còn nhung nhớ đến cô ấy.

Vài năm trước…

… khi chúng tôi còn vô âu vô lo sống trong khoảng thời gian mà chúng tôi luôn muốn rời đi nhất. Trái tim đã từng lên tiếng thay lý trí và ánh mắt biết nói nhiều hơn một chữ chân thành. Tôi và cô ấy đã-từng đi chung một quãng đường.

Thanh mang trên môi một nụ cười biết làm vui lòng người khác. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy, tôi có thể buông bỏ mọi sự cáu gắt tức thời. Cô ấy ngồi phía trên tôi, thường hay xõa mái tóc dài chạm đến vạch bàn của tôi. Những sợi tóc mảnh khảnh lại mềm mại cứ thích bay vô định trong gió.

Những bước chân đầu tiên in dấu lên một khoảng sân trường mới mẻ, từng bước, từng bước chạm đến những điều mới mẻ. Và Thanh, cậu ấy chính là điều mới mẻ tuyệt vời nhất mà tôi biết đến. Cậu ấy thích đọc sách, ngày đầu tiên gặp mặt, trên tay Thanh là những quyển sách dày cộm làm tôi chán nản. Nhưng điều đặc biệt là cậu ấy không bị cận thị như tôi tưởng tượng. Cậu ấy không giống bất cứ một người yêu sách nào mà tôi biết đến. Trái lại đôi mắt của Thanh ánh lên sự hy vọng lấp lánh khiến mỗi lần đối diện tôi phải e dè.

Rảo những bước thật nhanh, không biết đây là bước chân thứ bao nhiêu trong khuôn viên trường. Thoáng chốc đã cuối cấp, tôi và Thanh vẫn như ngày nào, vẫn cùng nhau nói những câu chuyện không đầu không đuôi rồi lại cười khúc khích. Mỗi buổi chiều sau giờ học, tôi hay nán lại lớp cho Thanh mượn vở chép bài, khi lại giảng bài cho cậu ấy, có đôi lúc chỉ ngồi lại với nhau một chút nhìn ánh chiều tà dần dần tắt đi. Góc quán đối diện trường, chúng tôi cũng thường hay lui tới. Ẩn mình trong một góc, hít thở chút mùi hương hoa nhài rồi cặm cụi ăn một ly kem lành lạnh. Đôi khi là vài mẩu bánh nhưng lúc nào cũng phải chia cho chú mèo Anh lanh lợi hay nằm ễnh người trên một góc kệ.

Thanh hay vuốt ve chú mèo, khi lại muốn bế nhưng chú luôn từ chối với vẻ mặt kiêu ngạo. Nhìn chú mèo thật lười biếng, chỉ nằm co ro trên một góc kệ, mắt thì lim dim nhưng lại rất thích ăn vặt cùng chúng tôi.

Chuyến xe buýt cuối ngày dừng lại trước một con hẻm. Thanh bước xuống, vẫy tay chào tôi và hẹn ngày mai gặp lại. Chặng đường tiếp theo tôi sẽ về nhà một mình. Nhưng sáng hôm sau, tôi lại thấy Thanh bước lên chuyến xe của tôi một cách hớn hở như chào đón một ngày mới tràn đầy năng lượng.

Kỳ nghỉ dài hạn cũng đã đến, chúng tôi sẽ được nghỉ ngơi trước khi bước vào một kỳ thi quan trọng. Thanh nói sẽ tranh thủ ôn tập thật nghiêm túc nên quyết định sẽ tự học ở nhà. Tôi thì không bao giờ phản đối ý muốn của cô bạn này. Một ngày giữa tháng Sáu mưa rơi lã chã, tiếng chuông điện thoại của tôi reo lên liên hồi.

“Tâm lên xe buýt đến chỗ mình được không?”

Chỉ đợi tôi đồng ý, Thanh vội dập máy trả lại cho tôi khoảng lặng thinh. Chuyến xe buýt ngày mưa vắng vẻ, tôi mang theo một chiếc ô rồi ngồi vào một vị trí quen thuộc. Đường đến chỗ của Thanh không xa, đủ để những cái cây ẩn ẩn hiện hiện lướt qua tầm mắt đôi chút. Xe dừng lại trước trạm, Thanh bước lên điềm tĩnh với một nụ cười quen thuộc.

“Hôm nay, cậu không ở nhà ôn bài nữa sao?”

“Mình đã ôn rồi, Tâm đừng lo cho mình mà.”

“Vậy bây giờ mình sẽ đi đâu?”

“Đi đến một nơi bí mật.” – Thanh cười tươi tít mắt.

Chuyến xe di chuyển nhanh dần, mưa ngoài trời cũng đã ngớt chỉ còn xót lại những giọt nước chảy tong tong trên khung cửa sổ. Chúng tôi dừng lại trước bậc thềm dài ngoằn, đường dẫn đến ngọn hải đăng. Bầu trời không mấy trong xanh, nó bị bao phủ bởi một màu xám tro khó chịu. Những bậc thềm ướt đẫm nước mưa ban nãy. Chúng tôi bước từng bước, từng bước đi đến nơi cao nhất.

Thanh dang đôi tay ra hít một hơi thật dài dường như để gom hết gió biển vào lồng ngực. Mái tóc xõa ngang lưng bay ở chiều ngược lại, để lộ rõ khuôn mặt thanh tú khiến tôi trở nên bối rối.

“Thanh đến đây làm gì?”

“Nhớ mùi của biển, nhưng lại chẳng muốn đi một mình.”

“Thế là rủ mình ngồi hơn một giờ đồng hồ đến đây hít căng hương của biển.”

“Hương của biển khác với hương của hoa nhài trong góc quán, nhưng chẳng phải Tâm cũng thích đó sao?”

Điều này thì tôi phải thực sự thừa nhận, tôi thích cảm giác mà biển mang lại. Dù hôm nay tôi phải mang theo ô đến đây và chẳng nhận được tia nắng nào, nhưng vị của biển có thay đổi gì đâu.

“Bên kia bờ biển là gì đó Tâm?”

“Là một đất nước khác.”

“Xa thế cơ à?”

Thanh ngẩn ngơ đưa ánh mắt ra xa hơn. Im lặng hồi lâu Thanh lại thắc mắc.

“Vậy ở bên kia bờ biển cũng chung một bầu trời cơ mà, ánh chiều tà có tắt đi cùng một lúc không?”

“…đương nhiên là không thể.”

Đứng trên cao hồi lâu tôi cảm thấy lành lạnh và chứng viêm xoan bắt đầu tiếp diễn. Kéo tay Thanh đi xuống vì cũng đã quá trễ để trở về nhà. Chuyến xe đón chúng tôi về cũng là một chuyến xe cuối ngày. Ánh nắng tắt dần nhường chỗ cho bóng tối hư ảo. Đường về dường như nhanh hơn, thoáng chút đã dừng lại ở trạm dừng của Thanh. Cậu ấy rời ghế, bước xuống cùng với câu chào tạm biệt.

Tôi cũng trở về nhà sau cả ngày rong chơi dưới thời tiết chẳng mấy thuận lợi. Xem lại một số bài tập tôi leo lên giường đánh một giấc ngon lành.

Trước kì thi là nỗi lo sợ về độ khó dễ còn sau kì thi là sự lo lắng về kết quả. Điều đó dường như diễn ra song hành. Mấy ngày gần đây Thanh chẳng buồn gọi cho tôi hẹn ra quán cũ cho chú mèo ăn bánh quy. Cũng chẳng thấy tin nhắn nào của Thanh gửi đến. Tôi cảm thấy bình thường bởi vì Thanh thường hay im lặng như thế, khoảng thời gian này được gọi là bồi dưỡng tinh thần cho tốt lại.

Thời gian trôi qua kẽ tay, thoáng chốc giấy báo nhập học đã gửi về tận nhà tôi. Tôi vui mừng chẳng chờ Thanh gọi điện hỏi mà chạy ngay sang nhà cậu ấy để báo tin. Nhưng khi vừa đến nơi, nhà cậu ấy đóng kín, chỉ còn trơ trọi chiếc ổ khóa lạnh ngắt. Tôi trấn an mình bằng nhiều lý do, có thể cậu ấy đi du lịch, có thể đã về quê hoặc đã đi ra ngoài.

Trở về nhà, tôi ngồi trong nhà suy nghĩ hồi lâu chẳng biết Thanh đi đâu. Nhấc điện thoại gọi lại chẳng có ai bắt máy. Tôi bắt đầu giận dỗi, chẳng biết Thanh trốn đi đâu. Ngồi vào bàn học, những quyển vở, quyển sách, tài liệu đã được dẹp vào kho để lại khoảng không gian trống trải. Ánh mắt tôi trông ra phía ngoài cửa sổ, mưa lại rơi. Tháng bảy về nhanh chóng trước những giọt mưa ngày càng nặng hạt.

Sau những ngày mưa là những ngày nắng long lanh. Tôi vẫn chưa liên lạc được với Thanh bỗng trở nên sốt ruột hơn. Chợt tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi tưởng là Thanh gọi liền nhấc máy.

“Thanh đó hả?”

“Xin hỏi có phải Minh Tâm không ạ?”

“À… đúng rồi… xin lỗi, ai vậy ạ?”

“Cậu có bưu phẩm, vui lòng xuống nhận giúp tôi nhé.”

Tôi thắc mắc không ngừng nhưng bưu phẩm điền rõ tên người nhận là tôi nên tôi không cách nào từ chối, còn người gửi đã được ẩn danh. Bên trong cái hộp vuông nhỏ xinh kia là những bức ảnh với khung cảnh quen thuộc. Ánh nhìn từ ngọn hải đăng vươn ra xa, nước biển xanh rờn long lanh tựa một ánh mắt. Còn mây thì cứ như trôi mãi về phương xa. Góc nhìn quen thuộc đấy khiến tâm trí tôi cứ ẩn hiện mãi một bóng hình. Có phải là Thanh không, cậu ấy lại đến ngọn hải đăng sao. Nhưng tại sao không đi cùng tôi?

“Gửi cậu, người có thể vì mình mà làm những chuyện không tưởng, mình đang ở bên kia của bờ biển nhưng chẳng biết có thể cùng ngắm ánh chiều tà với cậu không. Thật xin lỗi vì chuyến đi đột ngột không thể thông báo trước cho cậu được. Đừng buồn, mình sẽ trở lại. Cho dù khoảng cách thực tế là cả đại dương bao la, còn khoảng cách giữa thâm tâm tụi mình thì chẳng biết rõ, mình chỉ hy vọng thời gian đừng làm chúng ta quên đi chính mình và quên đi người đã-từng.”

Đằng sau một màu xanh đẹp đẽ là những lời nhắn nhủ cũng đẹp đẽ như thế. Và nhịp đập con tim tôi dường như lặng đi, trước những ngã rẽ cuộc đời thì phải chăng cậu ấy chính là ngã rẽ khắc cốt ghi tâm nhất mà tôi phải trải qua. Trước đại dương bao la là dải cát trắng ngần đến nao lòng, còn trước ánh mắt của cậu, tôi có từng quan trọng đến thế không?

Lời hứa quay trở lại rồi vẫn cứ thế cách nhau một đại dương, còn cậu, còn tôi, còn lời hứa, nhưng chẳng thể hợp nhất. Chúng ta cứ như thế mà chẳng gặp lại nhau thêm một lần nào nữa…

Cứ như thế, bao mùa trôi qua rồi cũng hóa cũ kĩ. Hình ảnh cậu trong tôi cũng dừng lại ở những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất, để rồi trong tiềm thức này có lẽ tôi sẽ chẳng thể có cơ hội để quên đi cậu. Những giai điệu cuối cùng của I need you baby cũng đã vang lên, âm điệu vui tươi nhưng trong tôi chỉ còn là nỗi nhớ về một mùa đã cũ…

 

 

 

 

 

 

Tags: sáng tác tản văntản văn hay sống giá trịtản văn hoài niệm
Previous Post

Em mặc nhiên làm bạn với ưu phiền

Next Post

Có một người vừa rời phố tối qua

Next Post
Có một người vừa rời phố tối qua

Có một người vừa rời phố tối qua

Please login to join discussion
No Result
View All Result

Bài viết mới

  • Cù lao không chỉ là địa điểm, bạn có biết thêm 4 nghĩa này?
  • 9 kỹ năng sinh viên cần có để không lao đao sau đại dịch
  • 7 Kỹ Năng Cần Thiết Trong Thế Giới Cạnh Tranh
  • (không có tiêu đề)
  • (không có tiêu đề)

Phản hồi gần đây

  • Quang Vũ trong Yêu việc mình làm hay làm việc mình yêu?
  • Nguyễn Thị Hồng Diễm trong Review phim: Cuộc đời của Pi – Bộ phim nên xem khi chán nản, tuyệt vọng…
  • dinhphuong888 trong Tiền Bạc và Hạnh Phúc
  • songgiatri QTV trong Hướng dẫn thành viên đăng bài và tính nhuận trên website Sống Giá Trị
  • songgiatri QTV trong LÀM THẾ NÀO ĐỂ HỒI PHỤC MỘT CỘNG ĐỒNG GẦN NHƯ ĐÃ CHẾT?

Lưu trữ

  • Tháng Tư 2022
  • Tháng Ba 2022
  • Tháng Mười Một 2021
  • Tháng Mười 2021
  • Tháng Chín 2021
  • Tháng Bảy 2021
  • Tháng Sáu 2021
  • Tháng Ba 2021
  • Tháng Một 2021
  • Tháng Năm 2020
  • Tháng Tư 2020
  • Tháng Ba 2020
  • Tháng Hai 2020
  • Tháng Một 2020
  • Tháng Mười Hai 2019
  • Tháng Mười Một 2019
  • Tháng Mười 2019
  • Tháng Chín 2019
  • Tháng Tám 2019
  • Tháng Bảy 2019
  • Tháng Sáu 2019

Chuyên mục

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

Meta

  • Đăng ký
  • Đăng nhập
  • RSS bài viết
  • RSS bình luận
  • WordPress.org

Sống Giá Trị

Sống Giá Trị là thương hiệu được bảo hộ bởi VietHope
songgiatri.info@gmail.com

Sitemap

  • Các cuộc thi viết
  • Cẩm nang du lịch
  • Chuyện Đông Tây
  • Cộng Tác
  • Du lịch
  • Giá Trị Sống
  • Giới thiệu địa điểm
  • Nhân ái
  • Phim
  • Review
  • Review khác
  • Sách
  • Sáng tác
  • Sống Giá Trị
  • Tản văn
  • Thể loại khác
  • Thơ
  • Thông Báo
  • Truyện

FACEBOOK

Sống Giá Trị

WEBSITE LIÊN KẾT

Hội Ma Ngoáy
  • About
  • Advertise
  • Privacy & Policy
  • Mời cộng tác

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

No Result
View All Result
  • Du lịch
    • Cẩm nang du lịch
    • Giới thiệu địa điểm
  • Review
    • Phim
    • Sách
    • Tác phẩm nghệ thuật
    • Review khác
  • Sáng tác
    • Thơ
    • Truyện ngắn
    • Tản văn
    • Thể loại khác
    • Các cuộc thi viết
  • Giá Trị Sống
    • Chuyện Đông Tây
    • Sống Giá Trị
  • VietHope
    • Mảnh đời bất hạnh
    • Chương trình thiện nguyện
    • Quỹ thiện nguyện
  • Cộng Tác
    • Mời cộng tác
    • Thông Báo
  • Đăng Nhập

Bản quyền © 2021 Sống Giá Trị. Đã đăng ký Bản quyền. Thiết kế bởi VietHope.

Login to your account below

Forgotten Password? Sign Up

Fill the forms bellow to register

All fields are required. Log In

Retrieve your password

Please enter your username or email address to reset your password.

Log In